“Ông Khổng, chúng ta phải tìm cách thoát thân thôi, nếu không, sau khi trở về sẽ không biết giải thích thế nào!” Tư Mã Huy lo lắng như kiến trên chảo nóng, chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui.
“Haiz, còn có cách gì nữa, đến thành Đại Phong một chuyến thôi!”, Khổng Thế Phương bất lực thở dài, trên mặt lộ ra vẻ căm hận.
Nếu không phải có hàng nghìn đệ tử của hai nhà đang bị nhốt ở đây thì bọn họ đã trở mặt với Thượng Quan Uyển Nhi từ lâu rồi.
Cả nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều không thể chịu được tổn thất mất nghìn người trong một đêm. Nếu thật sự đến nước này, cho dù hai người bọn họ trở về gia tộc thì cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi!
Sau khi quyết định, hai người bọn họ cùng đi về phía thành Đại Phong.
Lý Bạch ngẩng đầu nhìn hai người rời đi, vừa ngáp vừa chắp tay sau lưng, đi vào trong núi Thái Thương, chỉ vào một tên đệ tử nhà họ Khổng, nói: “Nhàm chán quá, chi bằng chúng ta vận động xương cốt chút đi, được không?”
Tên kia sợ hãi khụy xuống đất, hắn chỉ là con kiến Nhân Hoàng cấp một nhỏ bé, sao dám đấu với Lý Bạch chứ?
“Tiền bối Lý, tôi nào dám ra tay với ông chứ?”, mấy tên đệ tử nhà họ Khổng cũng lần lượt khuyên can.
“Hừ, không dám? Chuyện này e rằng không đến lượt các người quyết định!”
Vừa dứt lời, Lý Bạch đã rút kiếm, ngay sau đó, trong núi Thái Thương truyền ra tiếng kêu gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927269/chuong-4007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.