“Haiz, mọi thứ không thể đoán trước được. Bây giờ thành Đại Phong đang xảy ra nhiều chuyện, tôi lại không thể cứu chữa được nữa, điều khiến tôi lo lắng nhất bây giờ chính là trăm năm sau, Nguyệt Hoa Các liệu sẽ…”
“Cái gì?”, nghe vậy, Lưu Vũ Ôn kinh ngạc nhìn Tần Lương Ngọc, nói: “Các chủ Tần, lẽ nào bà thật sự… thật sự sắp gặp đại nạn sao?”
Tần Lương Ngọc khẽ gật đầu, mặc dù bà ta không biết còn lại bao nhiêu thời gian, nhưng nhiều nhất cũng chỉ còn lại mười năm!
Mười năm, trong dòng sông vĩnh hằng, chỉ là thoáng qua!
“Ngàn năm qua đi, ai cũng không thể thoát nổi cái chết, đây là chân lý vĩnh hằng! Nếu có một ngày, tôi cũng phải ra đi, chỉ mong ông Lưu đừng quên lời giao phó ngày hôm nay của tôi!”, Tần Lương Ngọc thành khẩn nói.
“Các chủ Tần, theo tôi thấy, nếu có thể để cậu bạn này gia nhập Nguyệt Hoa Các, đừng nói là điện Thần Long, mà cả giới thế tục cũng không cần quan tâm!”
Lời nói của Lưu Vũ Ôn vô cùng nhập nhằng, ông ta đang thầm nói với Tần Lương Ngọc rằng rõ ràng bà ta đang giữ một thiên tài, vậy tại sao còn cần ông ta giúp đỡ?
“Không, nền móng của cậu ta ở thành Đại Phong còn quá nông, sức chiến đấu của một người dù có cao đến đâu, cũng không thể thay thế hai chữ danh vọng”, Tần Lương Ngọc khẽ thở dài.
Nghe vậy, Lưu Vũ Ôn yên lặng gật đầu, có một số chuyện, quả thực không thể giải quyết một mình.
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927246/chuong-3984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.