Nhà họ Phương lại tự rước lấy nhục nhã.
“Với tư chất của cậu, sau này chắc chắn sẽ bay lên trời cao!”, Thần Toán Tử nhìn Tiêu Chính Văn với đôi mắt sáng ngời, không ngừng khen ngợi.
Trong số tất cả mọi người, e rằng chỉ có Thần Toán Tử và Tần Lương Ngọc từ đầu đến cuối chưa từng tính kế với Tiêu Chính Văn!
Hơn nữa, ngay từ đầu, Thần Toán Tử cũng có cái nhìn tốt về Tiêu Chính Văn.
Không phải ông ta biết bao nhiêu về Tiêu Chính Văn, mà là khi nhìn Tiêu Chính Văn,Thần Toán Tử mới phát hiện, ông ta không thể nhìn thấu được kiếp trước và kiếp này của Tiêu Chính Văn.
Chuyện này chưa từng xảy ra trên con đường đạo thuật của ông ta, vì vậy,ngay từ đầu, Thần Toán Tử đã ngầm khẳng định rằng Tiêu Chính Văn không phải người bình thường.
Đám người Lan Đình Ngọc nghe vậy, cũng lần lượt chắp tay chúc mừng Tiêu Chính Văn, lúc này, bọn họ cũng cảm thấy tu vi của Tiêu Chính Văn thâm sâu không thể thăm dò.
Không thể dùng cảnh giới hiện tại của Tiêu Chính Văn để đánh giá.
Có một số người sinh ra đã khác biệt, cho dù Tiêu Chính Văn chưa tới ba mươi tuổi, nhưng vùng ngoài lãnh thổ lại là nơi dùng thực lực để phân chia cao thấp.
Cho dù bọn họ không tình nguyện, nhưng cũng phải kính cẩn gọi Tiêu Chính Văn là “tiền bối”.
Thấy Tiêu Chính Văn không để ý đến lời mình nói, Lưu Vũ Ôn đảo mắt vài vòng rồi xoay người ra sân sau.
Nhìn thấy Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927245/chuong-3983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.