Hôm nay Tần Lương Ngọc mặc một chiếc váy dài màu trắng như tuyết, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn trông cứ như cô em gái nhà hàng xóm.
“Cậu vẫn dám vào thành thật à, không sợ người nhà họ Phương gây sự với cậu sao?”, Tần Lương Ngọc nói rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chính Văn, cầm một cái bánh bao lên và cắn.
“Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn! Vả lại, sợ thì có ích gì sao?”, Tiêu Chính Văn cười híp mắt đáp lời.
“Ừ, gan lớn lắm! Được, tôi giới thiệu cho cậu làm quen với một người!”
Tần Lương Ngọc nói xong thì đứng dậy, kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn đi ra bên ngoài.
Tiêu Chính Văn bị Tần Lương Ngọc kéo vào bên trong chiếc xe ngựa ngày hôm trước, khác với hôm đó là Tiêu Chính Văn vừa mới ngồi vào trong lán xe thì xe ngựa đã hoá thành một tia sáng mà bay thẳng lên cao!
Chỉ trong nháy mắt đã đi được cả trăm dặm!
Vào lúc xe ngựa dừng lại, cảnh tượng bên ngoài cửa xe khiến cho Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thán.
Chỉ thấy trước mắt có một dãy núi cao cây cỏ xanh um, tầng tầng sương mù bao phủ xung quanh, thi thoảng lại có vài con hạc trắng uốn lượn giữa tầng mây!
Khoảng không trên đỉnh núi còn có mấy cái cầu vồng đang phát ra ánh sáng hết sức rực rỡ.
Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết nơi này chắc chắn là một động tiên!
Thậm chí so với Đế Khư thì cũng không kém hơn là bao!
“Thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927217/chuong-3955.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.