Dù vẫn còn mấy phần lưu luyến với thế tục, nhưng mỗi một người đi tới Bắc Vực đều phải chấp nhận một thực tế tàn khốc là chỉ có thể cam tâm tình nguyện dâng hiến tinh huyết của mình cho vị Huyết Ma Thượng Tôn ở trên cao vời vợi kia!
Thừa Tư Tư hay Quách Xuân Dương cũng như nhau, sau khi bọn họ đi tới Bắc Vực đều đã mất đi quyền quyết định đối với cuộc đời mình!
Lúc này, mấy người chậm rãi đi về phía trước, một người đàn ông mặc quần áo đen khí chất phi thường cũng đi tới gần mấy người Tiêu Chính Văn.
Quanh người này cũng xuất hiện huyết quang đỏ thẫm, hơn nữa vẻ mặt còn vô cùng uy nghiêm!
Chỉ nhìn lướt qua ông cụ lúc trước, ông cụ kia đã vội vội vàng vàng cúi đầu, bước nhanh rời khỏi tầm mắt mấy người Tiêu Chính Văn!
Ngược lại Thừa Tư Tư cũng không chú ý tới những chi tiết này, vẫn mở miệng hỏi Tiêu Chính Văn: “Quê quán anh ở đâu? Long Kinh, hay là ngoài tỉnh?”
“Long Kinh!”
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
“Vậy hẳn anh đã nghe nhắc đến nhà chúng tôi, hơn nửa phố buôn bán của Long Kinh đều là nhà chúng tôi khai thác, Thừa Thiên Minh là bố tôi! Anh nghe đến bao giờ chưa?”
Thừa Tư Tư nói với vẻ rất tự hào.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, mặc dù trong mắt người bình thường loại ông trùm buôn bán này cao không thể với tới, nhưng trước mặt người đường đường là vua Bắc Lương lại căn bản không đáng nhắc đến, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927022/chuong-3760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.