Sau khi quay lại ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn chào tạm biệt với anh em nhà họ Bạch, sau đó chạy thẳng đến Bắc Vực.
Khi Tiêu Chính Văn đến khu vực biên giới Bắc Vực mới cảm nhận được sâu sắc sự cách biệt cực lớn giữa Bắc Vực và Đông Vực.
Cả bầu trời Bắc Vực đều có một màu đỏ như máu, một màn sương mờ màu đỏ bao phủ khắp bầu trời, khiến con người cảm giác áp bức và bi thương vô hình.
Trên tầng mây bầu trời thi thoảng sẽ lóe lên một luồng chớp màu đỏ, ngay cả ánh mặt trời chiếu xuống cũng có màu đỏ hệt như máu.
Hơn nữa, cả Bắc Vực đều là một khu vực cấm cách biệt hoàn toàn với từ trường vũ trụ, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng có thể sử dụng từ trường và linh khí trong vũ trụ.
Sau khi cân nhắc một lúc, Tiêu Chính Văn sải bước đi vào lãnh thổ Bắc Vực.
Cứ thế đi mãi một đoạn xa, phía trước mới xuất hiện một nhóm người.
Những người này ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ thành kính, đều đang hướng về cùng một phía.
“Lấy máu hiến tế, có thể sống mãi, Huyết Ma chí tôn, ban phúc vô lượng”.
Không trung vang lên một giọng nói cực kỳ trầm bổng, vang vọng khắp cả bầu trời Bắc Vực, sau khi nghe thấy giọng nói này, mọi người đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu về cùng một hướng.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, cảnh tượng trước mặt rất giống với vài tà giáo trong thế tục.
Đúng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927020/chuong-3758.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.