“Thế nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết, ông cũng nghe thấy rồi, hạn cho ông mời Tiêu Chính Văn đi trong vòng ba nhịp thở, nếu không thì nhà họ Đổng của ông sẽ không còn tồn tại nữa đâu!”, trong mắt của nho sĩ trung niên loé lên hai tia sáng sắc lạnh.
Đổng Thừa nghe vậy thì trống ngực đập liên hồi, đối diện với nho sĩ trung niên, ông ta cũng chỉ dám nổi giận chứ không dám nói!
Nếu như ông ta thật sự nhận tội với Tiêu Chính Văn thì sau này làm gì có ai coi ông ta ra gì nữa?
Gương mặt già nua này của ông ta còn biết giấu đi đâu?
Chuyện Bạch Ngọc Trinh dẫn Tiêu Chính Văn tới xin Đổng Thừa giúp đỡ khi trước nhất định ai ai cũng biết cả rồi, ban đầu người ta chủ động cầu khẩn, ông ta mặc kệ Tiêu Chính Văn đứng bên ngoài cửa, hiện giờ lại phải khép nép đi mời.
Quá nhục nhã.
Mấu chốt nhất là việc Đổng Thừa nhận tội với Tiêu Chính Văn không chỉ đại diện cho một mình ông ta mà còn là cả nhà họ Đổng!
Chuyện này chẳng khác gì cả nhà họ Đổng đều phải cúi đầu nhận thua trước Tiêu Chính Văn!
Đổng Thừa sao có thể nuốt trôi cục tức này?
“Tôi không nhận tội thì định làm gì tôi?”, trầm mặc hồi lâu, Đổng Thừa cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Vậy thì ông thử nghĩ xem Thiên Đạo Minh Ước đối đãi với Hạng Vũ như thế nào, khắp người từ trên xuống dưới bị chém sống bởi bảy vạn tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926974/chuong-3712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.