Ông cụ Thành vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đến lúc này, Thành Hân Nhi cũng chỉ có thể thở dài một hơi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan biến.
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Thành lại phái người đến mời mọi người đến Vọng Tiên Lâu.
Chỉ là lần này, nhà họ Thành cố tình loại bỏ Tiêu Chính Văn.
Nhưng Thành Kế Hào vẫn nhanh chóng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn để thăm hỏi Tiêu Chính Văn.
Chỉ là Thành Kế Hào còn chưa kịp mở miệng, một luồng khí tức mạnh mẽ đã tỏa ra từ hướng Thái Sơn.
Luồng khí tức đó chính là do Võ Anh Hào gửi tới.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói lọi như mặt trời thứ hai xuất hiện trên bầu trời.
“Anh ở đây đợi tôi, tôi ra xem thử!”, nói xong, không gian xung quanh nổi lên một gợn sóng, một giây sau, bóng dáng của Tiêu Chính Văn đã biến mất khỏi căn phòng.
Lúc Tiêu Chính Văn tới đỉnh Thái Sơn, Võ Anh Hào đang đứng sóng đôi từ xa với hai người Quảng Lăng Tử!
Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên ngồi trên chiếc ghế phía bên cạnh, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ông cụ Thành ngồi ở giữa, đang đắc ý thưởng thức trà thơm.
Thiên Vận Tử đứng phía sau Tư Mã Tư tay cầm chuôi kiếm, trong ánh mắt ngập tràn sát khí, rõ ràng cũng sẽ không khoanh tay ngó lơ!
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926770/chuong-3508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.