“Tiêu Chính Văn, cậu to gan thật!”
Cuối cùng Triệu Khang không kiềm chế được nữa tức giận hét lên một tiếng chấn động về hướng Sơn Thành.
Không ít người đều lắc đầu cười khổ, xem ra tiếng hét cách không gian của Triệu Khang cũng bị Tiêu Chính Văn xem như không.
Thậm chí có thể nói Tiêu Chính Văn chưa từng quan tâm đến Triệu Khang.
“Tiêu Chính Văn, tôi cho cậu nửa tiếng phải chạy đến Long Kinh quỳ xuống xin lỗi chưởng giáo Triệu, nếu không nhà họ Tiêu sẽ không tồn tại nữa”.
Triệu Khang đe dọa.
“Ồ? Muốn diệt cả nhà tôi à, mạnh miệng đấy, đêm nay gió lớn cẩn thận đầu lưỡi nhé”.
Giọng Tiêu Chính Văn vang lên từ Sơn Thành, vọng ra khắp cả nước.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, đám đông vốn dĩ đã dần bình tĩnh bỗng chốc lại xôn xao.
Xem ra hai bên đã giương cung bạt kiếm với nhau, lúc này cũng có thể xảy ra một trận chiến lớn.
“Được lắm, hay cho Tiêu Chính Văn cậu, nếu đã thế thì tôi sẽ cho cậu biết hai chữ hối hận viết thế nào”.
Lúc này một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng dâng lên, luồng sáng chói xoẹt qua bầu trời đêm Long Kinh.
Đám người Triệu Kế Hồng cũng đuổi theo sau Triệu Khang, chân bước trên luồng sáng chói đó chạy thẳng về hướng Sơn Thành.
Lúc này hầu như tất cả người Hoa Quốc đều tập trung về hướng Sơn Thành, còn Âu Lục và Phi Lục cũng chú ý đến động tĩnh bên phía Hoa Quốc này.
“Đó là nhà họ Triệu ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926674/chuong-3412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.