Không để tên đó nói hết câu, Độ Ách Chân Quân tức giận quát khiến tên đệ tử đó chấn động lùi ra xa mấy chục mét, máu me be bét.
Có thể thấy cơn giận của Độ Ách Chân Quân đã lên đến đỉnh điểm, nỗi thống hận với Tiêu Chính Văn như khắc sâu vào cốt tủy.
Miễn cưỡng đè nén cơn giận, Độ Ách Chân Quân lảo đảo đi vào đại điện.
Lúc này cả người ông ta run lẩy bẩy, thậm chí đi đường cũng không vững.
Dĩ nhiên không phải Độ Ách Chân Quân đang sợ mà là đang tức đến mức suýt nữa phát điên.
“Mời… mời cậu Tiêu nhận lấy”.
Thấy hai tay Độ Ách Chân Quân đưa bộ trận pháp “Phá Quân” cho mình, vẻ mặt cực kỳ cung kính, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu rồi tiện tay nhận lấy bộ trận pháp rồi chuyển qua cho Long Ngao.
“Nếu chưởng giáo Độ Ách đã có ý cần giao “Phá Quân” cho tôi giữ thì tôi cũng chỉ đành cung kính không bằng nghe theo, nếu không chẳng phải làm chưởng giáo chạnh lòng sao?”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, từng đám mây trên bầu trời đột nhiên thay đổi, chỉ thấy một thanh kiếm dài hàng ngàn mét từ trên trời chém xuống.
Một kiếm này sát khí cuồn cuộn, khí tức vô song, đừng nói là Tishen toát cả mồ hôi lạnh, ngay cả Saga cũng sợ hãi đến mức đổi sắc.
Thanh kiếm dài như kiếm trời đó xoẹt qua trước mặc tượng đầu người thân sư tử đó, tượng đầu người thân sư tử cao lớn đó lập tức vỡ thành từng mảnh.
Cường giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926661/chuong-3399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.