“Cậu… cậu Tiêu, đây… đây là bí mật bất truyền của Hằng Sơn, nếu tôi đưa trận đồ này cho cậu, tôi phải giải thích thế nào với cụ tổ của Hằng Sơn đây…”
“Đó là việc của ông, tôi chỉ nói điều kiện của tôi thôi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn chuyển chủ đề cười nói: “Theo ý kiến có vẻ khiêm tốn của tôi, Hằng Sơn còn có thể chống đỡ được, theo tính toán của tôi, chống đỡ thêm năm phút nữa chắc không có vấn đề gì, tôi tin chắc đến lúc đó chưởng giáo Triệu cũng đã đến cứu viện rồi”.
“Tuy nhiên ít đánh nhiều cũng không biết mấy người này có đáng tin không nữa, ngộ nhỡ họ không dám đến thì cực khổ cho chưởng giáo Độ Ách phải đánh một trận rồi”.
“Nhưng chưởng giáo Độ Ách yên tâm, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ít nhất sẽ hết sức hỗ trợ ông về mặt tinh thần”.
Tiêu Chính Văn nói thế, Độ Ách Chân Quân tức đến mức hộc máu.
Lần này ông ta nôn ra máu thật, Tiêu Chính Văn chính là kẻ đầu sỏ của mọi chuyện, chuyện đã phát triển đến nước này cậu ta còn nhàn nhã ở đó nói mấy lời không có trách nhiệm này.
Cái gì mà ủng hộ về mặt tinh thần chứ? Nói thẳng ra thì là khoanh tay đứng nhìn Hằng Sơn liều mạng đến giọt máu cuối cùng.
Độ Ách Chân Quân nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn đồng hồ, nếu Triệu Kế Hồng đến chi viện cho ông ta thật thì đã đến nãy giờ rồi.
Nhưng bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926660/chuong-3398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.