“Lãnh Hàn Băng! Còn không mau quỳ xuống trước mặt tiền bối Huyết Vực!”, Khổng Hồng Nho nghiến răng nói.
“Hừ! Tôi quỳ trời lạy đất, quỳ lạy bố mẹ và vua Bắc Lương, còn loại súc sinh này không xứng để tôi quỳ!”
Lãnh Hàn Băng trợn trừng mắt nhìn chằm chằm bá tước Huyết Vực, không hề sợ hãi nói.
“Rắc!”
Một tiếng xương gãy vang lên, đầu gối của Lãnh Hàn Băng bật máu.
Bá tước Huyết Vực chỉ cần tùy ý phất tay cũng đã có thể đập nát đầu gối của Lãnh Hàn Băng.
Bịch!
Lãnh Hàn Băng mặt đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngã khụy xuống đất, nhưng cho dù là vậy, Lãnh Hàn Băng vẫn cố dùng hai tay chống đỡ, không chịu quỳ xuống.
“Nếu vua Bắc Lương biết chuyện này, nhất định sẽ không để ông sống sót rời khỏi nơi này!”
Lãnh Hàn Băng cố chịu cơn đau ở chân, gào to.
“Cái gì? Tiêu Chính Văn? Hừ, e rằng hắn không có tư cách xen vào chuyện này. Tỉnh Nam hiện tại đã là của nhà họ Khổng chúng tôi rồi!”
Khổng Hồng Nho lạnh lùng nói.
Lãnh Hàn Băng đương nhiên cũng biết tin tức này, cho nên mới không gọi điện cho Tiêu Chính Văn.
“Chỉ cần cậu quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tiền bối thì tôi tin tiền bối Huyết Vực sẽ không…”
“Đừng lảm nhảm nữa!”
Khổng Hồng Nho còn chưa kịp nói xong, Lãnh Hàn Băng đã tức giận gầm lớn ngắt lời: “Ông nghĩ người con của Hoa Quốc như tôi ai cũng vô liêm sỉ, bán nước cầu vinh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926504/chuong-3242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.