Lúc này bên phía Long Kinh, Tần Vũ bận đến độ đầu tóc rối tung.
Cũng không biết là thế nào, tự dưng ông Lý, mấy trưởng lão võ tông đều tìm đến tận cửa.
Thậm chí ngay cả năm đại danh sơn cũng bảo đại diện đến, hơn nữa còn có mấy gương mặt lạ đến cùng mấy người này, chỉ trong thoáng chốc Tần Vũ đã bận tối mặt tối mũi.
“Cậu Tần, chúng tôi ngàn phương xa xôi chạy đến từ ngoài lãnh thổ là muốn gặp cậu Tiêu, mong cậu có thể tiện thể giúp bọn tôi thông báo một tiếng”.
“Đúng thế, chúng tôi không có ác ý gì, chúng tôi chỉ mong có thể được làm quen với cậu Tiêu mà thôi”.
“Cậu Tần, chỉ cần cậu giúp chúng tôi chuyển lời, cho dù đưa ra bất cứ điều kiện gì, chúng tôi cũng có thể đáp ứng”.
Mọi người anh một câu, tôi một câu nói đến mức Tần Vũ đau cả đầu.
“Các vị, mọi người đều là bạn của ông Lý, nếu đã đến tìm tôi chứng tỏ xem trọng tôi đây, chuyển lời thì được, nhưng vua Bắc Lương có thời gian gặp các vị hay không thì phải xem tình hình”.
Tần Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, không biết bây giờ cậu có tiện không, chỗ tôi có mấy người bạn muốn gặp cậu”.
Tiêu Chính Văn nghe đầu bên kia điện thoại hình như rất ồn, nhíu mày nói: “Bạn gì? Có chuyện gì à?”
“Chuyện này…”
Tần Vũ thấy hơi khó xử do dự, sau đó chính trực nói: “Là mấy người bạn đến từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926470/chuong-3208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.