Nghe Thiên Tử nói vậy, không chỉ có người của võ tông kinh ngạc mà ngay của Long Thất cũng sững sờ, quay đầu lại nhìn Thiên Tử.
Nhưng trước mặt nhiều người võ tông như vậy, Long Thất cũng không dám lên tiếng dù trong lòng có hàng ngàn câu hỏi.
“Thiên Tử nói thật sao?”
Một ông lão đứng đầu nghi ngờ hỏi.
Thiên Tử khẽ gật đầu nói: “Quân vương không nói đùa! Tôi nên gọi ông thế nào đây?”
“Tôi là chưởng môn của Thiên Đao Môn, tên Phương Tử Bình!”
Ông lão đứng thẳng dậy, chắp tay vái thiên Tử rồi cung kính nói.
“Ồ, chưởng lão Phương! Hân hạnh gặp mặt!”
Thiên Tử cũng lịch sự đáp lại rồi cười nói: “Bản quân là quân vương một nước, thân là quân vương nên đối đãi bình đẳng, khắp dưới gầm trời, đâu chẳng là đất của vua!”
“Những lời các vị vừa nói thực ra ta đã sớm có kết luận rồi, chỉ là sợ mất thể diện, nên phải từ chối yêu cầu của huyết tộc!”
“Nếu mọi người đã nhất trí không nên vì một vài người mà mạo hiểm thì bản quân sẽ phái người đưa bọn họ đến huyết tộc, mặc huyết tộc xử lý!”
Nghe vậy, đám người võ tông lộ ra vẻ khinh thường.
Thiên Tử kiên cường, giàu lòng hi sinh cái gì chứ?
Thiên Tử thông minh hơn người gì chứ?
Chẳng qua chỉ là hổ giấy, khi đối mặt với sự chất vấn của nhiều người, vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
“Tốt quá! Vậy thì chúng tôi sẽ yên lặng chờ tin chốt. Chuyện ồn ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926278/chuong-3015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.