Tần Vũ thấy Trần Hoa An đã từng này tuổi mà còn khóc lóc thảm thương như vậy thì không khỏi động lòng trắc ẩn!
“Thật ra muốn bảo vệ cho nhà họ Trần thì chỉ cần một câu nói của vua Bắc Lương. Thế nhưng nhà họ Trần ông biết làm sao để rửa sạch cho hết mọi tội trạng khi trước? Nếu như so về danh vọng, tiền tài, chưa nói tới nhà họ Trần của ông, những môn chủ võ tông bên ngoài cửa kia đều phải dựa vào vua Bắc Lương hết đó!”
“Có câu nghiệp quật không chừa một ai, sự đến nước này, tôi chỉ có thể nhắc việc này với vua Bắc Lương mà thôi, còn về việc vua Bắc Lương có thể gặp ông hay không, gặp ông lúc nào thì tôi thật sự không nói chắc được!”
Tần Vũ không ngừng lắc đầu thở dài, nói.
Dẫu sao vật đổi sao dời, nếu như ban đầu khi anh ta tìm tới nhà họ Trần, Trần Hoa An có thái độ này thì giờ Tần Vũ có nói giúp mấy câu cho nhà họ Trần, xin Tiêu Chính Văn tha mạng cho họ cũng không khó!
Thế nhưng bây giờ, hàng dài người đang xếp hàng bên ngoài cửa.
Dù Tiêu Chính Văn có trở về, chính sự còn xử lý chưa xong, đâu có thời gian mà đi gặp Trần Hoa An cơ chứ?
“Hừ! Ông nội, theo cháu thấy tên họ Tần này không hề muốn giúp nhà họ Trần chúng ta! Vả lại, giới truyền thông cả nước đều nằm trong tay chúng ta, vua Bắc Lương dám làm gì chúng ta chứ!”
Tần Vũ vừa dứt lời, nam thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925981/chuong-2718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.