Nhìn núi mà không phải núi, nhìn nước mà chẳng phải nước, nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước!
Đây là một câu trong ngôn ngữ thiền vô cùng sâu sắc, thế nhưng sau sự chỉ bảo ban nãy của Hạo Thiên, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra ẩn ý bên trong.
Cái gọi là núi và nước chẳng qua chỉ là một loại biến hoá của trời đất, thế gian chẳng có nơi đâu không phải đạo, thế nhưng đạo không phải tất cả của nhân gian.
Thứ có thể so sánh với đạo chính là nguyên tử, nguyên tử có thể cấu thành bất cứ hình thái nào, cũng có thể biến thành bất cứ vật chất nào, một khi nó có hình thái và tính chất thì nó không còn là nguyên tử nữa.
Mà bản thân nó vẫn do nguyên tử cấu thành.
Hạo Thiên rất tán thưởng với sự lĩnh hội của Tiêu Chính Văn, không ngừng gật đầu.
Sau đó, cụ ta chỉ tay vào một hang đá sau núi, nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Tất cả Kiếm Cảnh mà tôi lĩnh hội được đều được viết trong đó, ông đi xem thử đi!”
Sau khi Độ Thiên Chân Nhân kính cẩn cảm ơn thì đi về phía hang đá.
“Tiền bối, ban nãy ông nói: ngàn năm loạn lạc, ba sao sắp xuất hiện là có ý gì, vãn bối bạo gan thắc mắc!”
Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu hỏi Hạo Thiên.
“Cậu biết di tích Long tộc chứ? Đó mới là ngọn nguồn của loạn lạc nhân gian!”
Hạo Thiên điềm nhiên nói.
Di tích Long tộc?
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925469/chuong-2206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.