Trái lại, tên Tiêu Quân Lâm kia là cái thá gì chứ?
Từ đầu đến cuối chỉ là một tên tay sai của Thiên Tử, hơn nữa còn chẳng có chức vụ chính thức.
Điều đó cũng có nghĩa là Tiêu Quân Lâm không hề có chỗ dựa trong võ tông!
Giống như cây cỏ dại không có gốc rễ, ai thèm để ý đến cây cỏ dại chứ?
“Người Hoa Quốc chẳng phải đoàn kết lắm sao? Quan tâm đến anh ấy cũng chỉ cần một câu nói của ông thôi mà!”
Emily cũng rất có khí thế, gia tộc của cô ấy là một trong mười gia tộc hàng đầu ở Âu Lục.
Do đó, ngữ điệu cũng mạnh mẽ hơn!
“Hừ! Chỉ là một câu nói sao? Tiêu Quân Lâm là cái thá gì, dựa vào đâu mà tôi phải nói giúp cậu ta chứ?”
“Hơn nữa, cô là gì của cậu ta hả? Tại sao năm lần bảy lượt nói giúp cậu ta? Tôi không ngại nói cho cô biết, cho dù cô nói mỏi miệng thì tôi cũng sẽ không bao giờ nể mặt cậu ta đâu!”
Thấy Lữ Thanh Dương nổi giận, Emily đành kìm nén cơn giận dữ trong lòng.
Không phải vì cô ấy sợ Lữ Thanh Dương, mà là vì trên danh nghĩa, học viện võ thuật vẫn là do Andre phụ trách.
Mười gia tộc lớn cũng đều phải nể mặt Andre.
Vì vậy, Emily mới đành nhượng bộ.
Nếu không, lỡ một ngày nào đó xảy ra tranh cãi với thầy giáo thì thật khó giải thích trước mặt Andre.
Đã nói đến nước này rồi, cho dù Emily có nói thêm bao nhiêu nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925352/chuong-2089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.