Đoàn Hải Long hất tay lên, rồi lập tức xoay người lại.
“Ha ha, tiếc cho thằng Tiêu Chính Văn chết sớm, nếu hắn không có phúc hưởng thụ, vậy để tôi giúp Tiêu Chính Văn làm chuyện vất vả này!”
Trương Hách Tuyên vừa nói vừa đá văng Đại trưởng lão ra, bước về phía Khương Vy Nhan.
“Ông… Ông đừng tới đây! Nếu không, tôi sẽ chết trước mặt ông!”
Khương Vy Nhan đột nhiên từ bên hông rút ra một con dao găm, kề sát cổ họng mình.
“Ha ha!”
Trương Hách Tuyên ngửa mặt lên cười nói: “Nhà họ Trương tôi canh giữ mộ Tổ Long mấy đời nay, không quan tâm đến những thứ này, huống hồ người mới chết thì cơ thể vẫn còn ấm!”
“Trương Hách Tuyên, ông thật vô liêm sỉ! Không ngờ, người nhà họ Trương đều là loại súc sinh không biết xấu hổ!”
Đại trưởng lão tức hộc máu, lên tiếng mắng chửi.
Loại hành vi này còn không bằng đám côn đồ vô lại ngoài đường phố.
Trong dòng lịch sử dài dằng dặc mấy nghìn năm của Hoa Quốc, nhà họ Trương vẫn luôn được hưởng đặc quyền!
Rõ ràng lời nói của Trương Hách Tuyên đã khiến ấn tượng của Đại trưởng lão với toàn bộ nhà họ Trương, cũng giảm xuống mấy bậc.
Sự kính trọng trước kia đã sớm không còn tồn tại!
“Ha ha, thể diện ư? Thế nào gọi là thể diện, sau khi tôi “mây mưa” với cô ta, rồi giết cả nhà cô ta thì ai có thể nói ra nói vào chứ? Hơn nữa, mọi người ở đây, cũng đâu phải chỉ có mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925232/chuong-1969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.