Ông ta vẫn còn nhớ rất rõ, vào một năm trước khi gặp Tiêu Chính Văn lần đầu tiên, Tiêu Chính Văn căn bản còn chẳng chống đỡ nổi sức mạnh một lần chỉ tay của ông ta.
Nếu như không phải Tiêu Long tới kịp thời thì e rằng Tiêu Chính Văn đã mất mạng từ lâu!
Chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, tốc độ trưởng thành của Tiêu Chính Văn quả thực rất nhanh!
“Ra tay? E rằng không tới lượt tôi đâu, ông Bạch đã bố trí tất cả đâu vào đó rồi, hôm nay Tiêu Chính Văn chỉ còn đường chết mà thôi, tôi còn cần phải ra tay với kẻ đã lâm vào đường cùng hay sao?”
Võ Thí Thiên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bình thản nhìn về phía đỉnh cao nhất của núi Thương Lĩnh.
Trong lòng không khỏi thương tiếc thay cho Tiêu Chính Văn!
Thế nào gọi là chỉ có anh hùng mới hiểu anh hùng.
Võ Thí Thiên không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Huống hồ con đường này ông ta đi chẳng phải cũng đã vượt qua biết bao chông gai hay sao?
Vậy nên đối với một thanh niên trẻ tuổi như Tiêu Chính Văn, trong lòng Võ Thí Thiên cũng có phần thương xót.
“Môn chủ Võ trở nên tiếc thương nhân tài như vậy từ lúc nào thế? Nhân từ mềm mỏng không phải là tính cách của ông mà!”
Bạch Diên Vũ quay đầu lại cười nói với Võ Thí Thiên.
Võ Thí Thiên nghe tới đây không khỏi ngửa mặt cười lớn.
Sau đó, Bạch Diên Vũ cũng bật cười theo.
Hai người tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925100/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.