“Chúng ta không nên chiếm giữ lợi ích của người dân chỉ vì muốn tự bảo vệ mình”.
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.
Nói đến đây, Đại trưởng lão cắn răng nói: “Mà thôi, chuyện đã đến nước này có nói nhiều cũng vô dụng. Nếu nhà họ Trương dám làm khó cậu thật thì võ tông cũng không đồng ý, Thiên Tử cũng sẽ can thiệp vào, chỉ là trong thời gian ngắn đừng nên chọc vào nhà họ Trương”.
“Như đã nói quá tam ba bận, phải tránh đấy vua Bắc Lương!”
Đại trưởng lão kéo tay Tiêu Chính Văn vỗ mấy cái, chân thành nhìn anh nói.
“Được rồi, mọi chuyện cứ theo Đại trưởng lão. Vừa lúc khoảng thời gian này tôi có thể ở nhà với vợ và con, không muốn nghĩ đến nhiều chuyện ngoài kia đến thế”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười đáp.
Nghe anh nói thế, Đại trưởng lão cũng đã yên tâm, sau đó dặn dò Tần Vũ mấy câu rồi chào tạm biệt Tiêu Chính Văn.
Sau khi tiễn Đại trưởng lão, Tần Vũ mới thở phào nói: “Cậu Tiêu, e là bắt đầu hôm nay, cậu sẽ bận lắm đấy, chưa chắc đã có thời gian ở cạnh cô Khương”.
“Anh có gì ý?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Tần Vũ.
“Hừ, những người đến gặp cậu sẽ bắt đầu nịnh hót đấy”.
Dứt lời, Tần Vũ và Tiêu Chính Văn nhìn nhau cười.
Các ông lớn trong giới kinh doanh đã quỳ ở trước cửa cả nửa ngày trời.
Đến khi Tần Vũ rời đi, Độ Thiên Chân Nhân mới truyền đạt lời của Tiêu Chính Văn lại: “Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925035/chuong-1772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.