Chương trước
Chương sau
Bên trong sân.
Nhóm người Hướng Dương đang phải quỳ trên mặt đát.
Nhưng bọn họ biết đang có rất nhiều quân cảnh đến đây, – vây chặt xung quanh Tống gia.
Hướng Dương cùng đám thuộc hạ rủ bỏ hình tượng sa sút, tinh thần trở nên hưng phần.
Thậm chí, Hướng Dương còn nhìn Trần Ninh và người nhà Tống gia, nhe răng cười nó: “Ha h aha, bên ngoài đã đến nhiều binh lính cùng cảnh sát như vậy, khẳng định là Bác Ninh gọi cảnh lực cùng binh lực đến dạy dỗ bọn mày.”
“Trần Ninh, một nhà của mày lập tức xong đời.”
“Mày hiện tại có phải rất hồi hận, rất sợ hãi không? Ha ha hai”
Nhóm người Tống Sính Đình cùng Tống Thanh Tùng quả thật có chút khẩn trương.
Nhưng Trần Ninh vẫn như trước lãnh đạm bình tĩnh, khóe mong hơi cong lên, cười như không cười nói: “Không cần lo lắng, người nhà tôi sẽ không có chuyện gì!”
“Hơn nữa tôi đã sớm nói với các người, cho dù Ninh Viễn Đông đến đây, ông ta cũng sẽ giống như các người quỳ xuống thôi!”
Nhóm người Hướng Dương nghe vậy sửng sốt!
Tên Trần Ninh này thật sự là không thấy quan tài không đổ lệ mà, đến lúc này rồi mà còn mạnh miệng.
Hướng Dương cười lạnh nói: “À, tao thật muốn nhìn xem mày có thể mạnh miệng tới khi nào!”
Vừa dút lời, Ninh Viễn Đông cùng Vương Tri Hành, Chiêm Thiết Quân liền mang theo rất nhiều cảnh sát, binh sĩ tiến vào.
Hướng Dương kích động hô: “Bác, bác tới rồi, mau cứu bọn cháu.”
Ninh Viễn Đông nhìn thấy bộ dạng của Hướng Dương, trừng mắt tức giận, căm tức nói: “Mày chính là Trần Ninh, kẻ đánh gảy hai chân con trai tao, còn muốn bắt cóc làm nhục Hướng thiếu?”
“Vốn lần này tao đến Trung Hải chỉ tính phế hai chân hai tay mày, đem vợ mày về nô lệ cho Ninh gia. Nhưng hiện tại tao phải diệt cả nhà mày.”
Trần Ninh nhìn Ninh Viễn Đông mạnh miệng, còn có biểu tình hoảng sợ của Vương Tri Hành và Chiêm Thiết Quân, khóe miệng hơi cong lên: “Các người muốn diệt cả nhà tôi sao?”
Ninh Viễn Đông hừ lạnh: “Chẳng lẽ tao còn phải khách khí với mày?”
“Vương cục trưởng, Chiêm trung giáo, ra lệnh bắt người đi!”
Ninh Viễn Đông thầm nghĩ trước tiên bắt Trần Ninh lại, sau đó sẽ từ từ tra tấn Trần Ninh, đem tất cả lửa giận trong lòng phát tiết ra.
Nhưng điều làm cho ông ta cùng nhóm người Hướng Dương không ngờ tới là…
Rằm!
Nhóm người Vương Tri Hành, cùng binh sĩ của Chiêm Thiết Quân, hơn mười mấy người đột nhiên toàn bộ quỳ xuống.
Nhóm người Vương Tri Hành cùng Chiêm Thiết Quân nhìn Trằn Ninh kính sợ hô lớn: “Bái kiến Thiếu soái!”
Thiếu soái?
Ninh Viễn Đông trợn tròn mắt.
Nhóm người Hướng Dương cũng trợn tròn mắt.
Mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc.
Ninh Viễn Đông cùng nhóm người Hướng Dương đồng loạt khiếp sợ nhìn Trần Ninh, biểu cảm không dám tin.
Trần Ninh chính là Thiếu soái?
Ninh Viễn Đông nhìn nhóm người Vương Tri Hành và Chiêm Thiết Quân, nói: “Vương cục trưởng, Chiêm trung giáo, hai người không nhằm chứ? Cậu ta mà là Thiếu soái sao?”
Bắt đầu từ lúc Vương Tri Hành và Chiêm Thiết Quân nhìn thấy Trần Ninh, bọn họ đã hoàn toàn hiểu được, Trần Ninh chính là người mà Ninh gia gọi là kẻ thù, là tội phạm trong miệng Ninh Viễn Đông.
Ninh Viễn Đông thế nhưng lại để bọn họ tới bắt Thiếu soái!
Thật buồn cười!
Đầu Vương Tri Hành cùng Chiêm Thiết Quân đổ đầy mồ hôi, trong lòng hồi hận.
Hai người bọn họ thầm nghĩ: Ông muốn chết thì tự chết một mình đi, sao lại còn tìm đến bọn họ.
Vương Tri Hành ngắng đầu, trầm giọng nói: “Ninh Viễn Đông, chúng tôi đương nhiên không nhằm!”
“Vị trước mắt đây chính là thống soái của quân Bắc Cảnh, chiến thần của Hoa Hạ, Trần Ninh.”
*Nơi này là nhà mẹ đẻ của Thiếu soái phu nhân, sao lại có thể lầm.”
Ninh Viễn Đông nghe lời Vương Trí Hành nói, tim như bị đạn bắn trúng, lập tức im lặng.
Ánh mắt nhóm người Hướng Dương nhìn Trần Ninh, cũng dần biến đổi.
Chiêm Thiết Quân không dám chậm trễ mở miệng: “Ninh Viễn Đông, ông nói có người bắt cóc nhóm người Hướng Dương, muốn chúng tôi đến giúp ông, người ông nói sẽ không phải là Thiếu soái đi?”
Sắc mặt Ninh Viễn Đông tái nhợt, hoảng sợ nhìn Trần Ninh, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Ông ta hiện tại rất muốn khóc.
Ông ta nào biết Trần Ninh là thống soái, chỉ huy của hơn 30 vạn tướng sĩ quân Bắc Cảnh!
Nếu ông ta biết Trần Ninh là Thiếu soái, đánh chết ông ta cũng không dám chạy đến Trung Hải làm ầm ï.
Lúc này ông ta rốt cục hiểu được làm thế nào mà Trần Ninh dám can đảm đả thương con trai ông ta, can đảm cảnh cáo ông ta. Cũng hiểu được vì sao nhóm người Hướng Dương lại không phải đối thủ của Trần Ninh, dễ dàng bị Trần Ninh bắt được.
Hóa ra, Trần Ninh chính là Thiếu soái Bắc Cảnh trong truyền thuyết, là chiến thần từng một mình đánh bại đại quân của 18 cường quốc! Là Chiến thần của Hoa Hạ.
Lúc này, ông ta nhớ tới lời trước đây Ninh gia bọn họ nói, muốn phế tay chân của Trần Ninh, bắt vợ của Trần Ninh đến Ninh gia chuộc tội, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
Bùm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.