“AI Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cối lòng.
quanh quần bên tai mọi người.
Ngay cả con chó bull mà Bắc Khôn nuôi cũng chỉ có thể trốn ở một bên run lầy bẩy, không dám động đậy chút nào.
Mấy chủ thầu bị dọa đến mức mổ hôi lạnh đa ra khắp người, thế mà người này lại dám đánh gấy một cái chân của Bắc Khôn thật!
Nhìn bắp chân máu tươi chảy ròng, xương ra ngoài kia, mấy người không nhịn được được run rầy một chút.
“Loằng xoảng!”
Vũ Hoàng Minh ném cây gậy sắt đang cầm.
trong tay sang một bên, phía trên dính đầy máu tưới.
“Đi thôi”
Nói xong, anh liền dẫn Trương Hải Long đi ra phía ngoài.
Còn lại Bắc Khôn nằm trên mặt đất gào thét, mấy chủ thầu lại không ai dám lên đỡ.
Bọn họ sợ không cần thận để Bắc Khôn càng đau hơn, đến lúc đó xui xẻo chính là bọn họ.
“Gọi 120 nhé?”
Một chủ thầu nhẹ nhàng nói một câu.
“Gọi đi, nếu không… sẽ chết người đấy”
Mấy người khác cũng khế gật đầu.
Cà cái chân đều bị đánh gãy, ngay cả xương cốt cũng lộ ra.
Nếu không đưa anh ta đến bệnh viện, tất nhiên sẽ mất máu mà chết.
Khi đó, mọi chuyện sẽ lớn.
Mà lúc này Vũ Hoàng Minh đã về tới trên xe.
“Vân gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trương Hải Long ngồi ở vị trí điều khiển, lên tiếng hỏi.
“Quân đội Cổ Dương đóng quân ở nơi nào?
Chúng ta đi thằng qua đó.” Vũ Hoàng Minh chậm rãi mờ miệng nói.
Ở thành phố Cổ Dương cũng có quân đội đóng quân Không nhiều, chỉ là một tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/1270984/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.