“Đội trưởng Trung, chuyện ở đây giao cho anh, hiện tại tôi hơi nhức đầu, cho nên… Tôi đi trước.” Vũ Hoàng Minh che chỗ mình bị đánh, vẻ mặt có chút tái nhợt. Tô Thanh Trúc nhìn thấy vậy thì vội vàng đi tới đỡ anh. “Anh không sao chứ? Đi, chúng ta tới bệnh viện.” Nhìn bộ dáng sốt ruột của Tô Thanh Trúc, trong lòng Vũ Hoàng Minh như có dòng nước ấm xet qua. “Không có việc gì, anh chỉ hơi choáng đầu.” Cơ thể anh khẽ lay động, tựa vào vai Tô Thanh Trúc. “Đội trường Trung, chỗ này xin nhờ anh, tôi đưa Hoàng Minh đến bệnh viện trước, khi nào có thời gian sẽ đến cảm ơn anh.” Nói xong, Tô Thanh Trúc đỡ Vũ Hoàng Minh rời đi. Ở ngọn núi nhỏ bên cạnh nhà máy hóa chất. Ánh mắt Sở Thanh Nam lạnh lẽo: “Thu đội.” Xem ra, cần phải điều tra rõ về cái tổ chức kia. Lúc chạng vạng tối. Biệt thự nhà họ Tô. Trong phòng khách, cả đám người nhà họ Tô quây quần bên nhau. Tất cả mọi người đều đang ứng phó với áp lực của nhà họ Mạc, nếu như trong vòng ba ngày bọn họ không thể bồi thường phí vi phạm hợp đồng thì chỉ có thể bán tập đoàn Tô Thị, mà cho dù có bán thì cũng chưa chắc đã đủ. “Thanh Trúc, ông bảo cháu đi giao tiếp với công ty con của nhà họ Mạc, cháu đã đi đâu vậy?” Vẻ mặt ông cụ Tô âm trầm nhìn Tô Thanh Trúc. Tô Thanh Trúc mất tích cả một ngày không có tin tức, nếu như không phải xế chiều hôm nay cô mang Vũ Hoàng Minh trở lại căn phòng nhỏ ở bên cạnh biệt thự thì bọn họ cũng sẽ không biết. “Hoàng Minh bị thương, cháu dẫn anh ấy đến bệnh viện khám.” Tô Thanh Trúc có chút tức giận, chẳng lẽ mấy người này không nhìn thấy trên đầu Vũ Hoàng Minh đang cuốn băng gạc hay sao? Dâu Tây đang đứng ở bên cạnh Vũ Hoàng Minh, nắm chặt cánh tay anh. “Khám bệnh?” “Nó chỉ là một tên vô dụng, có chết thì cũng có sao!” “Tôi nói cho cô biết, nếu lần này nhà họ Tô không thoát được kiếp nạn này, tất cả là do cô tạo thành!” Vẻ mặt Tô Thanh Mai không thân thiện chỉ vào Tô Thanh Trúc. Sau khi bọn họ thống kê, phí bồi thường hợp đồng lần này lên tới tận một ngàn tỷ. Co dù nhà họ Tô có bán sạch tập đoàn Tô Thị thì cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền như thế. Lại thêm chuyện tập đoàn Thanh Vân chấm dứt hợp đồng, cái này không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu. Hiện tại nhà họ Tô như một ngọn lửa sắp bị dập cháy. “Đúng vậy!” “Nếu như không phải tên chồng vô dụng này của cô muốn đi cướp người thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy!” “Làm sao nhà họ Mạc sẽ đến mức trở mặt với nhà họ Tô! Hiện tại thì tốt rồi, nhà họ Tô sắp phá sản rồi, cô vui vẻ lắm đúng không?” Tô Hoài Phong cũng tức giận nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Trúc. Mọi người trong nhà họ Tô đều nhìn chằm chằm Tô Thanh Trúc với vẻ mặt không mấy thiện cảm. Cho dù là ba Tô Thanh Trúc cũng âm trầm nhìn cô. Tô Thanh Trúc còn đang định mở miệng nói cái gì đó thì Vũ Hoàng Minh ở bên cạnh khẽ kéo cánh tay cô một phát. “Đây chính là thái độ của nhà họ Tô các người? Làm sao, bây giờ chuyện gì cũng tính lên đầu Thanh Trúc vậy?” Vũ Hoàng Minh cười lạnh một tiếng. Anh cũng coi như cũng đã nhìn rõ sắc mặt của người nhà họ Tô. Lúc cần Tô Thanh Trúc thì cầu trở về. Hiện tại xảy ra chuyện thì một mình Tô Thanh Trúc gánh. Đây là vợ của anh, chứ không phải là chân chó của bọn họ. “Cậu là cái thá gì? Õ đây không có chỗ cho cậu nói chuyện, câm miệng lại cho tôi.” Tô Cao Cường lạnh lùng quát. Ở trong mắt người nhà họ Tô, Vũ Hoàng Minh vẫn là tên vô dụng như trước. Một thằng nhóc nghèo nàn thì có thể làm được gì? “Ba vợ, ba không thể nói như vậy, nếu như con nói con có thể khiến tập đoàn Thanh Vân lần nữa ký hợp đồng với chúng ta thì sao? Hoặc là, đầu tư bảy trăm tỷ vào nhà họ Tô là chuyện có thể.” Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười một tiếng. Anh vừa dứt lời thì bầu không khí vang lên tiếng cười chói tai của Tô Thanh Mai. “Ha ha hai!” “Cười chết tôi, anh cho rằng anh là tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Vân sao? Bảy trăm tỷ? Anh cho là đi mua ngoài đường sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]