“Em không muốn nghe lời xin lỗi của anh, anh mau đi đi, đi đi.”
Nhưng Vũ Hoàng Minh khẽ cười một tiếng, ba ngón tay xẹt qua khuôn mặt.
Lập tức trên mặt của anh xuất hiện ba vết máu đỏ sẫm.
“Không có việc gì, anh tới cứu em.”
Tô Thanh Trúc nghe xong, khóc càng thêm khổ sỡ.
“Cứu người?”
“Tôi ngược lại muốn xem xem, anh có mấy phần bản lĩnh!”
Cậu ba Bảo thế nhưng vẫn không để ý đến sự sống chết của Vũ Hoàng Minh, dù sao ba người này đều muốn chết.
Lại thêm một gậy đánh về phía đầu Vũ Hoàng Minh.
Nhưng mà Mạc Vĩnh Hùng đã giữ côn sắt của cậu ba Bảo lại.
“Chờ anh ta nói hết đã”
Ánh mắt Mạc Vĩnh Hùng rét lạnh nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh đưa đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm vết máu lưu lại trên khóe miệng, “Mạc Trung Kỳ đúng là chết trong tay tôi, em dâu anh cũng thế thôi, bị tôi dùng roi, từng roi từng roi quất chết, bởi vì cô ta làm sai một việc.”
“Dám đụng đến con gái tôi, cô ta chết cũng không có gì đáng tiếc”
Nói đến đây, khóe miệng anh nhếch lên một tiếng.
Nụ cười kia, nhìn lại có mấy phần làm người ta sợ hãi.
Nhưng bốn người ở bên cạnh đang nói chuyện lại nhíu mày.
“Anh Mãnh, tại sao tôi lại cảm thấy cái ten Vũ Hoàng Minh này nghe quen quá, đã nghe qua ở đâu rồi.”
Người kia chống đầu, đang suy nghĩ đã nghe qua cái tênVũ Hoàng Minh này ở đâu rồi.
“Tôi hình như cũng đã nghe qua rồi, chỉ là trong lúc nhất thời không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-long-quan-tro-lai/1270825/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.