Trần Phong ngây ra tại chỗ, anh ta còn tưởng mình nghe lầm.
Anh ta bị sa thải rồi?
Không có bất kỳ dấu hiệu nào mà bị cách chức ư?
Nguyễn Thị Lệ bên cạnh anh ta cũng sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười như có như không, rồi lập tức biến mất!
Với cô ta mà nói, Trần Phong chỉ là một cái lốp xe dự phòng.
Đương nhiên, thực tế thì điều kiện của Trần Phong cũng không tệ, tuổi không quá lớn mà đã leo lên được vị trí giám đốc nhân sự của công ty hậu cần lớn nhất Giang Thành, lương một năm cũng hơn trăm nghìn.
Nhưng, ánh mắt Nguyễn Thị Lệ rất cao, nhất là sau khi thấy Nguyễn Vũ Đồng tìm được Cao Phái, ánh mắt cô ta đã cao hơn nữa, cô ta cảm thấy mình không thể kém hơn Nguyễn Vũ Đồng được, cô ta cũng có thể tìm được người như Cao Phái, thậm chí còn tốt hơn cả Cao Phái.
Đương nhiên, bọn họ cân nhắc một người đàn ông tốt hay không, là xuất phát từ tiềm lực kinh tế.
“Giám đốc Từ… Chuyện này… Sao lại thế này?” Trần Phong đã bất chấp vẻ mặt của Nguyễn Thị Lệ, sau vài giây ngẩn ra ngắn ngủi, anh ta vội vàng hỏi.
Giám đốc Từ thờ ơ liếc nhìn anh ta rồi nói: “Công ty chúng ta bị thu mua, ông chủ mới tới là một người trẻ tuổi, anh ta vừa tới đã bảo anh rời đi, tôi không còn cách nào.”
Trần Phong còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng mà Giám đốc Từ đã xoay người nói: “Tôi còn công việc, bản thân anh đắc tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283292/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.