“Đứng lại!” Nguyễn Thị Lệ thấy Lê Văn Vân định đi, vội vàng mắng: “Xe tôi bị đâm hỏng rồi, anh phải bồi thường cho tôi, còn giấy tờ rơi trên mặt đất này cũng phải nhặt lên cho tôi.”
Trong lòng Lê Văn Vân tức nghẹn, những người này thật coi thường anh, nghĩ anh dễ bị bắt nạt à!
Anh từ từ thở ra một hơi, không để ý đến Nguyễn Thị Lệ, xoay người rời đi cùng với Trần Vũ.
“Hừ, đồ bỏ đi!” Nhìn bóng dáng Lê Văn Vân, Nguyễn Thị Lệ bĩu môi, khinh thường nói.
Sau khi hai người rời đi, Trần Vũ bất lực nói: “Nói chứ, cậu định bỏ qua như thế sao?”
“Tôi làm trâu làm ngựa chăm sóc cả nhà bọn họ, ở bên ngoài làm việc kiếm tiền mệt chết mệt sống, về nhà còn phải nấu cơm làm việc nhà cho bọn họ!” Trên mặt Lê Văn Vân lóe lên vẻ phẫn nộ, nói: “Bây giờ, bọn họ ngang nhiên hất tôi ra… Nếu không phải có vài chuyện xảy ra, hôm nay sợ là tôi phải ngủ ở công trường, sao có thể bỏ qua như vậy.”
Trần Vũ thở dài một hơi nói: “Không thì, hay là thôi đi, Nguyễn Vũ Đồng đeo bám lên người Cao Phái, ở Giang Thành, nhà Cao Phái rất có tiền, hơn nữa, không phải cậu của Nguyễn Vũ Đồng mở một công ty sao? Đám dân đen như chúng ta không đấu lại bọn họ đâu.”
Trần Vũ sống một mình, thuê một phòng đơn trong khu phố cũ ở Giang Thành, giống với Lê Văn Vân, cuộc sống của anh ta cũng không như ý, hoặc là nói anh ấy còn thảm thương hơn cả Lê Văn Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283290/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.