Nhất thời, không khí trở nên trầm mặc.
Dư Hoán Xuyên đứng dậy, nói: “Em đi bật đèn.”
“Đừng,” Lâm Quý Tuân lấy tay che mắt, chất giọng khàn khàn lạ thường, “Đừng bật, chói mắt.”
“… Thôi được rồi.”
Dư Hoán Xuyên hạ đôi tay bên cạnh công tắc xuống, sau đó lần mò trong bóng đêm, kéo một cái ghế từ bàn đọc sách ra và ngồi xuống. Anh cố tình hành động nhẹ nhàng, ngoan ngoãn ngồi nghe chăm chú.
Trong một khoảnh khắc, anh chợt có cảm giác mình như trở lại thời cấp ba, lúc nghe giáo viên Ngữ Văn giảng bài vậy.
Lâm Quý Tuân ho khan vài tiếng như buồn nôn lúc say, nhưng anh dằn xuống cảm giác khó chịu ấy rất nhanh rồi kể một câu chuyện —
“Anh có một đứa em gái… Mày đừng hiểu lầm, em ấy là hàng xóm của anh.”
…
Câu chuyện này nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn, nếu Dư Hoán Xuyên phải tóm tắt lại thì chuyện là em gái hàng xóm nhỏ hơn đội trưởng một tuổi là thanh mai trúc mã thích anh ấy. Nhưng Lâm Quý Tuân ngốc xít này chẳng hề hay biết, bé thanh mai cũng rụt rè. Mãi tới giữa năm ngoái, Lâm Quý Tuân theo đuổi được ánh trăng sáng [1] trong lòng…
Thật ra cũng không hẳn là ánh trăng sáng, chỉ là cô gái kia thuộc diện nữ sinh gương mẫu, học tập tốt, cũng yên tĩnh, dáng người đẹp, ngoại trừ tính cách hơi kiêu kỳ thì cũng tạm coi là được. Cô ta là mẫu bạn gái lí tưởng mà đa số nam sinh muốn theo đuổi, Lâm Quý Tuân không hẳn là thích, nhưng con trai chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-doi-ace/1199561/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.