“Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Lưu Minh hất tung mọi thứ ở trong tầm với ném thẳng vào mấy người đang khúm núm sợ hãi ở đằng sau.
Hiện tại, anh giống như một con hổ hung dữ đang nhe nanh múa vuốt khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.
Trung úy lạnh lùng nhưng có trách nhiệm của mọi người đâu rồi? Tại sao bây giờ anh như một con rắn độc lột xác thành tinh như vậy? Nhìn vào con ngươi dữ dằn của anh, mọi người đều sợ hãi và đùn đẩy nhau ra ngoài, để lại một mình anh trong cơn tức giận đang phun trào như ngọn núi lửa mãnh liệt.
Cầm nên bức ảnh mà thám tử tư chụp được, đó là hình Lãnh Hàn Duật hôn môi An Vi Di, anh tức giận nắm chặt bàn tay, kêu lên những tiếng răng rắc. Miệng gằn lên những tiếng gào đáng sợ:
“Lãnh Hàn Duật, tao nhất định sẽ cho mày nếm cảm giác khi ngồi mục xương trong tù!”
Hại chết biết bao nhiêu sinh mạng, để anh nhà tan cửa nát lang thang vô định mấy năm trời. Anh không cam tâm như vậy!
Lưu Minh cầm lên ngọn súng trong tay, chĩa thẳng vào ảnh của Lãnh Hàn Duật.
Pằng....
Tiếng súng mạnh mẽ được bắn ra, như tiếng gào thét của chúa tể nơi đêm tối. Tiếng súng đó xé tan màn đêm, làm cho mọi người cảm thấy quỷ dị.
Như thần chết muốn cướp đi mạng sống của con người!!!
__________________
“Chú, vẫn chưa tìm được đường ra sao?”
An Vi Di theo sát Lãnh Hàn Duật, da đầu run lên bần bật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-lay-vo-nho-bao-boi-em-la-cua-toi/3077268/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.