Thời gian cứ vậy mà yên bình trôi qua. Mọi việc diễn ra trước đó cứ ngỡ như là một giấc mộng dài.
An Vi Di nằm dài trên mặt bàn làm việc, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ.
Mọi người qua lại trong phòng đều nhìn cô, lắc lắc đầu ngán ngẩm rồi lại bỏ đi làm việc.
Chuyện này thường xảy ra như cơm bữa, họ đã quá quen thuộc rồi. Rảnh đâu mà suốt ngày nhắc nhở cô được? Dù gì thì cho dù có nhắc nhở cũng như không. Người xưa nói thật đúng.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
“Di Di, em thật là lười nha, không sợ bị đuổi việc sao? Còn có, sau này ai lấy em, chắc chắn là số nhọ cực kì! Nhìn coi, thật là làm biếng!!!”
Đồng nghiệp lôi cô ra dạy dỗ, chỉ thấy An Vi Di bĩu môi làu bàu.
“Chị Đổng, ai lấy được em mới chính là tích đức mấy đời mới được a! Em đáng yêu, lại tốt bụng. Ân, chính là hảo hảo tốt! “
Hơn nữa, cô là người theo xu hướng sống độc thân nha~~~
Bụng réo lên có chút đói, An Vi Di liền xấu hổ mặt đỏ bừng. Khụ khụ, cô là tiểu heo mập mạp đáng yêu a, không được khi dễ cô đâu á!
Đứng trước cổng công ty đón xe, cô đưa tay ôm lấy cái bụng đang sôi sùng sục. Ai nha, ai nha, xe ơi, mày ở đâu? Thực sự là sắp không còn sức mà thở nữa rồi!
“Bíp... Bíp... “
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên bên tai.
An Vi Di quay đầu, mắt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-lay-vo-nho-bao-boi-em-la-cua-toi/3077255/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.