Nắng sớm...
An Vi Di nằm dài trên bãi cỏ trống, đôi mắt to tròn híp lại ngắm những đám mây lơ lửng trên bầu trời, cái miệng chúm chím như con nít, trông rất đáng yêu.
Nằm một lúc, cô đứng dậy phủi bụi, cầm máy ảnh đi dạo lung tung trong sân cỏ. Chụp những cảnh đẹp trong sân, An Vi Di mỉm cười đắc ý:
“A ha ha, hình mình chụp thật là đẹp mà”
Quả không hổ danh là thợ chụp hình.
Thấy cô cười tít mắt, người đàn ông nào đó từ phía xa phải lắc đầu ngán ngẩm.
Lưu Minh từng bước tiến gần về phía An Vi Di, ôm chầm lấy cô từ phía sau:
“Này cô bé, cười cái gì?”
A, An Vi Di giật mình quay phắt lại, nhìn chằm chằm người đàn ông đang thừa cơ ăn đậu hũ của mình, không vui huých vào bụng Lưu Minh:
“A, tên Lưu manh nhà chú! “
Cô lấy tay chỉ thẳng mặt người đàn ông đang nhăn mày đầy bất mãn:
“Lưu manh? “
“Sao? Chú có ý kiến gì? Chú dám cưỡng hôn tôi, tôi chưa có kiện chú thực sự là quá nhân nhượng cho chú rồi! Còn đứng đây nhăn nhó gì chứ? Thật không biết xấu hổ còn đứng đây cản đường tôi! Mau mau cút xa tôi ra”
Lưu Minh ngửa mặt lên trời, đưa lên tay phải vuốt vuốt sống mũi. Cô là con nít, không nên chấp nhặt! Sẽ không đáng mặt đàn ông!
“Này, cô bé, tên tôi là Lưu Minh! “
“Lưu Minh cái gì chứ? Lưu manh thì có! Một ông chú lưu manh đáng ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-lay-vo-nho-bao-boi-em-la-cua-toi/3077240/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.