" à mẹ, cấm xong rồi, mẹ qua đó ngồi đi ạ, con lấy trà cho mẹ" Bảo Vy nói
" được rồi" Ngôn Mẫn Nhi trả lời
" chào bác" Thế Anh cuối đầu lễ phép
" Thế Anh đấy à? " Ngôn Mẫn Nhi dịu dàng nói
" dạ" Thế Anh gật đầu
" cảm ơn con đã thay mặt ta chăm sóc cho thằng nhóc Phàm Phàm nha, thằng bé này tính khí nóng nảy vậy thôi nhưng có tình cảm lắm" Ngôn Mẫn Nhi nói
" dạ con biết ạ" Thế Anh nói
" anh qua đây làm gì vậy?" Bảo Vy hỏi
" à tôi tìm tiểu Châu có chút việc " Thế Anh nói
" tiểu Châu đang tưới cây ngoài vườn, tôi đi gọi cô ấy" Bảo Vy nói
" à không cần đâu, cô chăm sóc mẹ chồng của mình đi, tôi đi tìm cô ấy 1 chút" Thế Anh nói
" à cũng được, mẹ qua đây ngồi đi ạ" Bảo Vy nói
Lục Tư Phàm nhìn thấy Ngôn Mẫn Nhi và Bảo Vy trò chuyện vui vẻ với nhau, anh có chút vui nhưng lại có cảm giác bản thân bị ra lìa nên có chút bất mãn
ở ngoài vườn tiểu Châu đang tưới cây thì Thế Anh từ sau đi đến hù lấy cô 1 cái, khiến cô giật cả mình, xịt nước ướt cả người anh
" ahh...."
" úi nè tôi... tôi nè" Thế Anh vội nói
nhưng đã quá vô dụng, Thế Anh đã ướt như con chuốt lột, tiểu Châu vội vàng vứt vòi xịt xuống sau đó tắt nước đi
cô đi lấy khăn lau cho Thế Anh " anh có sao không hả?" Giọng lo lắng vội vã
" không, không sao"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-lay-em/468543/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.