Nghe được Tần Thư kêu đau, Tạ Lan Chi cũng không nhiều lời, "Lên xe."
Làm bạn cùng phòng thân thương duy nhất của Tạ Lan Chi, Lữ Nho Luật tự nhiên vòng tới ghế phụ, tay còn không chưa đụng tới tay lái, liền nghe được bạn cùng phòng của hắn thân thương nói: "Mày để hai người bị thương ngồi ở đằng sau?"
Lữ Nho Luật nhìn nhìn tổ hai người "Thiếu cánh tay thiếu chân", vỗ trán một phát, "Là tại hạ sơ sót."
Đuổi xong Lữ Nho Luật, Sở Thành lại đến, "Anh Lan, anh mau nhìn cánh tay em, mẹ nó một nồi canh còn đang sôi sùng sục, em thiếu chút nữa là tưởng mình qua đời rồi chứ."
Tạ Lan Chi quét mắt qua chỗ cánh tay Sở Thành bị phỏng địa, mày nhăn càng chặt.
Sở Thành ngồi trên ghế phó lái, Lữ Nho Luật ngồi phía sau với Tần Thư, Tạ Lan Chi khởi động xe, thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Lữ Nho Luật nói: "Tiểu Tình Thư, em có muốn cởi quần ra trước không, nơi này cũng không có người ngoài."
Tần Thư cố nén không khóc, vì chút vết thương nhỏ này mà rớt nước mắt thật sự không thể nào nói nổi, làm tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông của hắn. Hắn cười gượng thanh, nói: "Hay là thôi đi, em chỉ mặc một cái quần, cởi xong xuống xe em vẫn phải mặc vào."
"mày có thể mặc quần lửng vào bệnh viện, xem chỗ bị phỏng xong còn có thể tiện xem đầu óc luôn" Sở Thành nói nói, lại rầm rì mà kêu đau, "Tê, cũng không biết có thể nổi bọt nước hay không."
"Xử lý đàng hoàng thì sẽ không."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-khong-duoc-nam-chinh-ta-quyet-lam-ca-man/460200/chuong-29.html