Tạ Lan Chi nhận lấy nước trái cây của hắn, còn cười với hắn, chắc là không tức giận. Tần Thư không khỏi bị sự cơ trí của mình thuyết phục, nếu đây mà là bài đọc hiểu 100 điểm hắn chắc chắn sẽ được 90 điểm, thiếu một điểm để hắn nhắc nhở bản thân không kiêu ngạo. "Đàn anh anh nếm thử?" Tần Thư nói, "Nghe nói là trăm phần trăm là nước trái cây, em cảm thấy hình như thật sự là vậy đó." Nước trái cây là đựng trong bình, Tạ Lan Chi mở ra nắp bình nhấp một ngụm, "Rất ngọt." "Vậy sao," Tần Thư giơ lên nước trái cây của mình lắc lắc, "của em rất lạt." "Muốn đổi không." Đều uống cả rồi sao có thể đổi. Tần Thư đảo không ghét bỏ Tạ Lan Chi, chính cảm thấy không nhất thiết phải vậy. "Không cần, lạt một chút giải ngấy." Nhiệm vụ hoàn thành, hắn cũng phải đi về. "Vậy đàn anh, em đi nha?" Tạ Lan Chi gọi hắn lại, "Tần Thư." "Ơi?" Tạ Lan Chi nắm thân bình chạm vào bình nước trái cây trên tay Tần Thư, "Cảm ơn em giúp anh giải ngấy —— quốc khánh em có kế hoạch gì chưa?" Tuần này lên lớp xong, chờ đợi bọn họ là kì nghỉ bảy ngày.Ba mẹ Tần Thư vốn dĩ muốn đem theo hắn ra nước ngoài chơi, nhưng mà giáo sư chuyên ngành không cho phép học sinh chơi quá high, ở trên lớp mỉm cười mà tuyên bố sau khi kết thúc quốc khánh trở về sẽ có mộtbài kiểm tra nhỏ, chiếm 30% tổng thành tích. Tưởng tượng đến chuyện này Tần Thư liền lạnh tâm, "em muốn học tập, học tập làm em vui sướng." "Cho nên bảy ngày này em đều ở trường học?" "Chắc là vậy đi," Tần Thư buồn bực nói, "Đàn anh có chuyện gì sao?" Tạ Lan Chi nói: "Không có việc gì, trở về đi, điđường cẩn thận." Tết Trung Thu Sở Thành đã về nhà một lần, quốc khánh hắn cũng tính ở trong trường học. Hai người ở tiết trước khi tổng vệ sinh có nói đến việc này rồi, Tần Thư hỏi: "Vậy Ninh Ninh thì sao?" Sở Thành vùi đầu quét đất, "Ảnh phải về nhà." Tần Thư ra sức mà chà một vết bẩn ngoan cố trên bàn giống như đang chiến đấu vậy, "Nếu cậu ấy về nhà, Vương con mực chắc cũng sẽ về. Hai người bọn họ không phải trúc mã sao?" Sở Thành xụ mặt xuống, "Cái gì mà trúc mã, bọn họ chỉ là hàng xóm mà thôi. Mày gọi hàng xóm của mày là trúc mã à?" Tần Thư từ từ nói: "Mày tức với tao thì được cái đếch gì. Bảy ngày quốc khánh Vương con mực có thể mỗi ngày nhìn thấy Ninh Ninh, nói không chừng còn mời cậu ấy ăn một bữa cơm xem phim điện ảnh nào đó, mà mày...... Không đúng, mà tao, chỉ có thể bị nhốt ở 419, mắt to trừng mắt nhỏ với mày." Sở Thành bị kích rồi, "Ảnh còn ăn cơm xem điện ảnh với con mực Vương, ảnh không sợ lại bị gì sao?" "Mày lo lắng như vậy, sao không về cùng cậu ấy." Tần Thư thở dài, "Thật không dám giấu giếm, nếu không phải tao muốn học tập, tao nhất định sẽ làm sứ giả bảo hộ hoa theo cậu ấy về nhà." "Ảnh cũng không mời tao, chẳng lẽ tao lại mặt dày đi theo?" Sở Thành nói, dùng sức phóngcây lau nhà vào thùng nước, thùng nước "Loảng xoảng" một tiếng ngã xuống, nước bẩn hất đầy đất. Sở Thành tức muốn bốc khói,cầm cây lau nhà như phát điên mà kéo, "Rác rưởi rác rưởi rác rưởi!" Tần Thư: "......" Hai người còn chưa dọn xong, bạn học kiểm tra vệ sinh đã đại giá quang lâm, nhìn một phòng dơ loạn, sắc mặt ngưng trọng viết viết gì đó vào quyển sổ nhỏ. Đêm đó, 419 vinh dự được vào danh sách "trọng điểm khen ngợi" của chủ nhiệm. Ngày quốc khánh đầu tiên, Tần Thư muốn ngủ đến tự tỉnh, đáng tiếc 7 giờsáng hắn đã bị bàng quangtràn đầy đánh thức. Hắn còn buồn ngủ mà bò xuống giường, mơ mơ màng màng mà nhìn Sở Thành đã thay một thân quần áo thần thanh khí sảng trở vềtừ trên ban công, còn mang theo kem đánh răng vị bạc hà nhàn nhạt. Tần Thư xoa xoa đôi mắt. Nhãi con giống Tần Thư, cóphẩm chất quý giá nhất của sinh viên đại học —— ngủ nướng. Buổi sáng có tiết 8 giờ rưỡi, không đến 8 giờ mười lăm hắn sẽ không rời giường, cuối tuần không có việc gì là trực tiếp ngủ đến giữa trưa. Tần Thư chắc chắn hôm nay hắn không có kế hoạch gì, cho nên mình không ngủ tỉnh còn đang nằm mơ à, nếu không vì sao lại thấy nhãi con ngày nghỉ dậy sớm? Tần Thư ánh mắt dại ra mà nhìn Sở Thành, "Mày đang làm gì?" "Tao chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng." Sở Thành làm nóng người nói, "Một ngày bắt đầu từ giờ Dần*, mày không biết à?" *giờ Dần: 5-7 giờ sáng Tần Thư mềm nhũn chân, ngã ngồi ở trên ghế. Bình thường nhãi con sao có thể dậy sớm? Trong đó tất có chuyện! Sở Thành lấy chìa khóa và di động, thần sắc nhàn nhạt: "Tao đi đây." Tần Thư sửng sốt nửa ngày không hiểu được đã xảy ra cái gì, bò lại lên giường tiếp tục ngủ. Chờ hắn ngủ một giấc tỉnh lại, Sở Thành cũng đã về. Tần Thư ngồi ở trên giường, nhìn Sở Thành ngồi trên bàn học, thanh âm run rẩy: "Mày đừng nói với tao mày đang làm bài tập." "Không, tao đang ôn tập." Sở Thành nhàn nhạt nói, "Sau lễ không phải sẽ có bài kiểm tra à." Đây, đây không phải nhãi con! Nhãi con của hắn cho dù trọc đầu cũng sẽ không học vào ngày đầu tiên của kì nghỉ dài hạn! Sợ hãi ập lên trong lòng, Tần Thư thật cẩn thận xuống giường, rón ra rón rén đi tới cửa, thừa dịp Sở Thành không chú ý, vội vàng mở cửa chạy đến đối diện, "Anh Luật mở cửa đi anh Luật! Đừng trốn ở bên trong không nói chuyện, em biết anh ở trong phòng ngủ!" Lữ Nho Luật ngáp mở cửa, "Tiểu Tình Thư à, sáng tinh mơ em có thể để người khác ngủ ngon một chút không vậy." "Đã 12 giờ rồi đó, nhưng đây không phải trọng điểm!" Tần Thư hoảng sợ nói, "Anh Luật, Sở Thành hôm nay 7 giờ ra cửa tập thể dục buổi sáng,bây giờ đang ở trong phòng ngủ học tập, anh tin nổi không?" "Đù mé?" Lữ Nho Luật lập tức tỉnh ngủ, "mày chắc chắn đó là Sở Thành?" Tần Thư liên tục gật đầu, "Má ơi làm em sợ muốn chết! Sở Thành chắc không phải cũng bị xuyên hồn đó chứ!" Lữ Nho Luật cười đến rớt răng cửa, "Em với Sở Thành đời trước là cha con à, lúc em mới về phòng ở thì nó cũng rống lên hoảng sợ như vậy, còn thề lời son sắt mà nói em muốn mưu sát nó, ha ha ha ha." Tần Thư: "...... Ha?" Lữ Nho Luật an ủi hắn: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, có thể là nó nghe được canh gà có độc* nào đó, làm gián đoạn ước nguyện thỏa mãn bản thân của nó.Em quan sát nó kĩ chút, anh dám cược, nó nhiều lắm cũng chỉ có thể kiên trì đến ngày mai, nếu không anh Lan nhà anh về sau tìm không được bạn gái." Lấy hạnh phúc của bạn cùng phòng mình làm tiền đặt cược —— lại mộtphẩm chất tốt đẹp của sinh viên đại học. Tần Thư dở khóc dở cười, "cẩn thận đàn anh xử anh đó." Lữ Nho Luật cười hì hì nói: "Chỉ cần em không đi méc là được." Tần Thư cả ngày không làm gì, vẫn luôn đang âm thầm quan sát nhãi con nhất cử nhất động. Hành vi của nhãi con phải dùng ba chữ " tự hạn chế" để miêu tả, hắn làm việc gì nhìn qua cũng rất có ý nghĩa, hắn quá bận rộn, bận rộn nhiều thứ, ngay cả di động cũng chẳng thèm nhìn một lần. Buổi tối, Lữ Nho Luật qua gõ cửa, "Sở Thành, tiểu Tình Thư, đi nè, đi ăn khuya." Tần Thư hứng thú bừng bừng nói: "Được được,ăn cái gì?" "Tôm hùm đất?" "Anh Luật thật là hiểu ý trẫm." Tần Thư nói, "Đàn anh có đi chung không?" "Đợi chút anh nhắn vào group hỏi chút, anh Lan buổi tối chắc chưa ăn khuya." Sở Thành bình tĩnh mà nói: "Trai đẹp buổi tối đều không bữa ăn khuya, chỉ có các người với Quách Đức Cương mới ăn." Quách Đức Cương: Tần Thư đơ người, "Có cảm giác bị xỉ nhục, cảm ơn." Lữ Nho Luật nói: "Anh mời, có đi hay không?" Sở Thành khép sách vở, "Đi." Ba người đi quán ăn khuya gần trường, Tạ Lan Chi nói hắn không ở trường học, trở về vội cũng phải một giờ, kêu bọn họ ăn trước. Lữ Nho Luật gọi năm cân tôm hùm đất hương cay, một mâm xào tỏi, ba dĩa hàu sống còn thêm một thùng nước ngọt lớn, bảo đảm ăn no. Lữ Nho Luật và Tần Thư gấp không chờ nổi mà muốn thồn vào miệng, Sở Thành ngăn cản bọn họ: "Đợi đã, để em chụp tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè đã." Hai người nhìn nhau. Tần Thư rốt cuộc không nhịn được, "Sở Thành à." Sở Thành cúi đầu đánh chữ, "Nói." Tần Thư xoa xoa huyệt Thái Dương, "Chỗ này của mày có vấn đề." Sở Thành liếc xéo hắn một cái, lạnh lạnh nói: "Tao chỉ muốn cho người nào đó biết, không có ảnh, tao cũng có thể trải qua một kì nghỉ phong phú. Ảnh cứ việc ăn tết với trúc mã của ảnh đi!" Lữ Nho Luật như bị mộng du hỏi: "người nào đó —— ai a?" Tần Thư bừng tỉnh nhận ra vui đến hỏng người, vì ngăn chính mình cười quá hớn hở, hắn vội vàng dùng tôm hùm đất chặn miệng mình lại, nhưng hắn vẫn là không nhịn được, "Phốc" mà cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha là là là, mày trải qua phong phú lắm, buổi sáng vừa tập thể dục vừa học tập, dứt khoát đổi tên thành Sở phong phú đi —— ha ha ha ha khụ khụ khụ......" Tần Thư đắc ý đã quên mình, bị ớt cay trên con tôm hùm đất vừa mới ăn làm sặc, kịch liệt mà ho. Lữ Nho Luật giúp hắn vỗ lưng thông khí, buồn cười nói: "Hai người tụi bây, hôm nay đều uống lộn thuốc?" Tần Thư ho hai cái mà mờ cả mắt, uống một hớp nước ngọt lớn mới áp xuống được mùi vị cay nồng kia. Hắn cầm lấy di động nhìn nhìn một phút trước Sở Thành đăng lên vòng bạn bè: Bây giờ mới có thời gian ăn buổi chiều bận quá chưa ăn kịp, kỳ nghỉ thật sự là quá bận. ( hình ảnh) Tần Thư hỏi: "Bây giờ mày mới ăn cơm chiều? Vậy buổi chiều ăn hai bao mì gói là cái gì?" Sở Thành hung tợn mà uy hiếp: "Câm miệng, ăn tôm hùm đất của mày đi." Tần Thư cầm lấy một con tôm hùm đất, thuần thục mà lột vỏ, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Coi như nhìn thấy một con yêu quái ngạo kiều." Sau khi đăng bài lên vòng bạn bè, Sở Thành không như ban ngày bình tĩnh, thường xuyên vào Wechat xem một cái. Tần Thư còn muốn biết hơn cả hắn nếu Từ Ninh thấy được sẽ trả lời thế nào, đã cắm ở vòng bạn bè lướt lên lướt xuống. Lữ Nho Luật nhìn hai người như gương phản chiếu nhìn chằm chằm điện thoại, rơi huyết lệ cảm thán: "anh còn cho rằng ăn tôm hùm đất là có thể thoát khỏi hiện trạng cầm điện thoại ăn cơm, vẫn là anh quá ngây thơ rồi." ngày đầu tiên của kì nghỉ, quán ăn khuya kín người hết chỗ, ông chủ không ngừng xếp thêm bàn ở bên ngoài,bàn của người này và người kia sát sạt, Tần Thư thậm chí có thể nghe được tiếng nói chuyện của hai bàn bên cạnh. Phụ trách nhận gọi đồ ăn là một nữ sinh cấp ba, hẳn là cũng chỉ mới làm, động tác không quá thuần thục, lúc đem đồ ăn lên cho bàn bên cạnh Tần Thư, trượt tay một cái, một cái nồi heo bụng gà mới làm liền đổ vào trên đùi Tần Thư và cánh tay Sở Thành, chỉ có Lữ Nho Luật ngồi ở đối diện may mắn thoát nạn. Cha con Tần Thư trong nháy mắt bật người lên. Tần Thư: "A a a nóng nóng nóng nóng ——" Sở Thành: "Ngọa tào ——" Nữ sinh mang đồ ăn lên bị dọa choáng váng, Lữ Nho Luật cũng sợ không nhẹ, "Tụi bây không sao chứ?" Tần Thư thực may mắn gần đây thời tiết tương đối lạnh, bọn họ đều mặc đồ dày, nếu không có thể bỏng đến rớt một lớp da. Ông chủ quán ăn nghe tiếng chạy đến, bắt được nữ sinh mắng một hồi, mắng đặc biệt khó nghe, nữ sinh hồng hồng hốc mắt khom lưng xin lỗi hai người, nghẹn ngào nói sẽ giúp bọn hắn đi mua thuốc. Ý của ông chủ là miễn đơn này cho bọn họ, tổn thất sẽ trừ vào lương của nữ sinh kia. Tần Thư không hơi sức mà nói chuyện vô nghĩa với ông chủ, túm lấy Sở Thành đi xử lý vết thương trước, Lữ Nho Luật ở lại thương lượng với bọn họ. Cánh tay Sở Thành đỏ một tảng lớn, mà Tần Thư bị thương ở trên đùi, lại không thể trực tiếp cởi quần ở trong tiệm, chỉ có thể dùng nước lạnh làm nguội vết bỏng. Xử lý xong, chỗ bị bỏng vẫn nóng rát đau nhức, Sở Thành cũng thường phát ra tiếng "tê tê", chắc là cũng đau đến không nhịn được. Nữ hài còn đứng tại chỗ, vừa khóc vừa xin lỗi, Lữ Nho Luật có chút khó xử, nhìn thấy bọn họ đã trở lại vội hỏi: "Thế nào, bị thương nghiêm trọng không?" Tần Thư miễn cưỡng cười vui: "Còn tạm, không đau lắm." "Không đau?" Sở Thành khó có thể tin nói, "Đau thấy cha thấy mẹ tao luôn đó? Tao cảm giác thịt tao giống như bị nấu chín luôn rồi." Nữ hài nghe vậy càng thêm áy náy, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi......" "Vậy đừng nhiều lời," Lữ Nho Luật quyết đoán nói, "Trực tiếp đi bệnh viện, gọi taxi đi." "Hẳn là không cần?" Tần Thư nói, "Ngoài trừ có chút đỏ thì không sao cả, bôi chút thuốc được rồi, thật sự không đau, Sở Thành có phải mày quá yếu ớt rồi không." Sở Thành: "Tao yếu?! Thần kinh cảm giác đau của mày không nhạy đúng không!" Nữ hài cắn chặt răng, "Hay là đi bệnh viện đi. Tiền thuốc men kia, em sẽ chịu trách nhiệm." Lữ Nho Luật không thể tự quyết định, hàm hồ nói: "cái đó nói sau." "Chúng ta thêm WeChat đi, có việc gì cũng có thể liên hệ." "Được." Ba người đi vào ven đường gọi xe, Tần Thư đi đường cũng không nổi. Mấy xe taxi đi qua, nhưng đều có khách. "Thời gian này rất khó gọi xe," Lữ Nho Luật nói, "Nếu không để anh book bằng điện thoại." Lữ Nho Luật mới vừa lấy ra di động, một chiếc SUV màu bạc ngừng ở trước mặt bốn người. Cửa xe mở ra, chân dài bước xuống đất, Tạ Lan Chi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được Tần Thư sắc mặt tái nhợt. Tần Thư buột miệng thốt ra: "Đàn anh!" Tạ Lan Chi bước nhanh về phía bọn họ, hỏi: "Sao lại thế này?" Lữ Nho Luật giải thích nói: "Tiểu Tình Thư cùng Sở Thành bị canh nóng làm bỏng,mày tới vừa lúc, mau dẫn bọn nó đi bệnh viện đi." Tạ Lan Chi nhăn mày lại, "Đau không?" Tần Thư nhịn đau lâu như vậy, nhìn đến mặt Tạ Lan Chi rốt cuộc nhịn không nổi, đôi mắt đau xót, mang theo nức nở khóc nói: "Đau, em đau quá a đàn anh, đau muốn chết ô ô ô ô......" Lữ Nho Luật
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]