Nhưng cô đang ở trong vòng tay hắn, lại không làm gì cả, thật sự quá kỳ quái!
Thắc mắc không thắng nổi cơn buồn ngủ, cô nghĩ nghĩ rồi lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Phụng Ly mơ mơ màng màng cử động, phát hiện chạm vào một nguồn nhiệt.
Cô lập tức tỉnh táo lại, người nằm bên cạnh chính là Thừa Quang Thành.
Đây là lần đầu tiên, cô tỉnh dậy bên cạnh hắn.
Ngôn Phụng Ly nhìn hắn vẫn đang ngủ say.
Không thể không nói, Thừa Quang Thành có một vẻ ngoài cực kỳ câu dẫn, lúc này nhắm mắt lại, hàng mi dài, cả khuôn mặt và cằm như được chạm khắc hoàn hảo, hình dáng môi hắn không mỏng, người ta nói môi mỏng thì bạc tình.
Hắn quả thực không bạc tình, mà là… không có tình cảm.
Đương nhiên, môi hắn cũng không dày, vừa vặn.
Thừa Quang Thành lúc ngủ trông rất vô hại, nhưng thực chất là một “vật thể nguy hiểm”, ít nhất là đối với Ngôn Phụng Ly.
Cô vội vàng đứng dậy xuống giường, chuẩn bị chuồn ẻm.
Lỡ như hắn đột nhiên tỉnh lại phát hiện cô ở bên cạnh, rồi lại nổi giận làm khó cô, hà tất chứ.
Ngôn Phụng Ly mặc quần áo xong vừa định đi, liền nghe thấy Thừa Quang Thành đang nói mê: “Đừng đi… em đừng đi…”
Là đang gọi cô sao?
Cô dừng bước, nhưng lại nghe thấy một câu khác: “Mẹ, mẹ đừng rời xa con…”
Đều là những người mất cả cha lẫn mẹ, về bản chất hắn và cô kỳ thực đều đáng thương như nhau. Hắn bởi vậy mà trở nên lạnh lùng không có tình cảm, còn cô, thì bị kẻ thù giam cầm…
Ngôn Phụng Ly kỳ thực là một người có nội tâm cực kỳ mềm yếu, nghe được câu nói này của Thừa Quang Thành, hoàn toàn bộc lộ sự yếu đuối của mình, xem ra cũng chỉ khi ngủ say mới như vậy.
Nhưng lại khiến trái tim cô nhói đau.
Ngay lúc cô thất thần trong giây lát, Thừa Quang Thành đột nhiên mở mắt ra, lại khôi phục vẻ sắc bén thường ngày, không hề có chút mơ màng vừa tỉnh giấc.
“Em đang làm gì ở đây?” Hắn chất vấn.
“Em…” Chẳng phải tối qua là hắn ép cô ở lại sao?
“Anh đang hỏi em đứng chôn chân ở cửa làm gì?”
“Em đi ngay đây.” Tay cô đã đặt lên nắm cửa.
“Đứng lại! Ai cho em đi? Anh bị ốm rồi.” Âm mũi của Thừa Quang Thành hình như còn nặng hơn hôm qua.
“Vậy em gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình đến.” Ngôn Phụng Ly lấy điện thoại ra.
“Chỉ là bị cảm thôi, gọi bác sĩ làm gì. Em đi lấy thuốc cho anh, nấu chút cháo.” Đại thiếu gia ra lệnh.
“Em gọi má Lưu.”
“Anh gọi em.”
“…” Cô đâu phải người chuyên nghiệp, không biết làm.
Thế là cô trước tiên đi lấy thuốc cho hắn, rót một cốc nước ấm, hầu hạ đại thiếu gia uống xong.
“Chuyện nấu cháo em thật sự không biết làm, hay là để má Lưu làm đi.” Ngôn Phụng Ly nói.
“Không biết thì lên mạng học, chẳng lẽ em vừa sinh ra đã biết lắp đạn vào súng?”
“…”
“Nhanh đi!” Thừa Quang Thành vừa ốm vừa kèm theo tính tình cũng xấu muốn chết.
Trong ấn tượng, Ngôn Phụng Ly nhớ Thừa Quang Thành chưa từng bị bệnh gì, sức khỏe rất tốt.
Số lần hiếm hoi bị ốm, cũng là hành hạ cô đến c.h.ế.t đi sống lại, luôn bắt bẻ cô, bất quá đó cũng là chuyện rất lâu rồi.
Lúc này Ngôn Phụng Ly bất đắc dĩ, đành phải làm theo lời hắn đi vào bếp, loay hoay lung tung.
má Lưu nghe tiếng bước tới, kinh ngạc nói: “Ngôn Phụng Ly, con đang làm gì vậy?”
“Định nấu cháo.”
“Nấu cháo làm gì? Tôi đã làm xong sandwich rồi mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]