Vậy thì sao?
Ngôn Phụng Ly không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng cô đang ở trong vòng tay hắn, lại không làm gì cả, thật sự quá kỳ quái!
Thắc mắc không thắng nổi cơn buồn ngủ, cô nghĩ nghĩ rồi lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Phụng Ly mơ mơ màng màng cử động, phát hiện chạm vào một nguồn nhiệt.
Cô lập tức tỉnh táo lại, người nằm bên cạnh chính là Thừa Quang Thành.
Đây là lần đầu tiên, cô tỉnh dậy bên cạnh hắn.
Ngôn Phụng Ly nhìn hắn vẫn đang ngủ say.
Không thể không nói, Thừa Quang Thành có một vẻ ngoài cực kỳ câu dẫn, lúc này nhắm mắt lại, hàng mi dài, cả khuôn mặt và cằm như được chạm khắc hoàn hảo, hình dáng môi hắn không mỏng, người ta nói môi mỏng thì bạc tình.
Hắn quả thực không bạc tình, mà là… không có tình cảm.
Đương nhiên, môi hắn cũng không dày, vừa vặn.
Thừa Quang Thành lúc ngủ trông rất vô hại, nhưng thực chất là một “vật thể nguy hiểm”, ít nhất là đối với Ngôn Phụng Ly.
Cô vội vàng đứng dậy xuống giường, chuẩn bị chuồn ẻm.
Lỡ như hắn đột nhiên tỉnh lại phát hiện cô ở bên cạnh, rồi lại nổi giận làm khó cô, hà tất chứ.
Ngôn Phụng Ly mặc quần áo xong vừa định đi, liền nghe thấy Thừa Quang Thành đang nói mê: “Đừng đi… em đừng đi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749315/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.