Nếu lúc này có người đi ngang qua dưới lầu, nhìn thấy hai người quấn quýt bên cửa sổ sát đất, chắc cũng không thấy có gì khác thường.
Bởi vì quần áo của hai người vẫn nguyên vẹn, lúc này trông giống như một đôi tình nhân đang ôm nhau ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Không ai biết, chuyện bẩn thỉu gì đang xảy ra trên lầu này.
Gương mặt vô cảm của Thừa Quang Thành phản chiếu trên cửa sổ sát đất, ánh mắt lạnh lùng đến cùng cực, trái ngược hoàn toàn với sự nóng bỏng bên dưới.
Cánh tay hắn ôm chặt eo cô, đôi môi lưu luyến trên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, thon dài của cô, như có như không ma sát, rồi hung hăng cắn xé.
Cô hơi ngẩng đầu lên trên bên phải, nhìn về phương xa một cách mơ màng. Chịu đựng tất cả, cũng tận hưởng sự chinh phục xa lạ.
Sau khi kết thúc, Thừa Quang Thành không rời đi, mà lặng lẽ nhìn cô gái tiều tụy bên dưới.
Hắn hận cô, hận đến tận xương tủy.
Ông nội sau đó đã nói với hắn, năm đó Ngôn Phụng Ly nằm thoi thóp trên đường, tài xế của cha hắn, Thừa Thiên Mệnh, dừng xe kiểm tra.
Phát hiện chân cô đang chảy máu, nên đã tốt bụng đưa cô lên xe của vệ sĩ phía sau, tạm thời đổi hướng đưa đến bệnh viện.
Kết quả, con đường dẫn đến bệnh viện là "cái bẫy" do sát thủ Ngôn Duẫn giăng ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749251/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.