Chương trước
Chương sau
Thị trấn nhỏ yên tĩnh bình anh, giống như là thế ngoại đào nguyên trong tận thế vậy, không khí trong lành, không có Zombie, không có chết chóc.
Nhưng mà, đây cũng không phải là nơi mà cuối cùng bọn họ sẽ dừng lại.
Bất kể là nhóm người Tịch Mộ Phong muốn về nhà, hay là Lâu Điện, Lâu Linh, tất cả đều biết rõ ràng điều ấy, theo quan điểm của Lâu Điện, hoàn cảnh quá mức an toàn trong thời kỳ tận thế chỉ có thể ăn mòn tâm trí của con người.
Nhóm người Tịch Mộ Phong đều ở tại thị trấn nhỏ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó chuẩn bị đi lên phía bắc.
Rời đi còn có cả Lâu Điện, Lâu Linh.
Kể từ sau khi Đàm Mặc và Lâu Điện tự mình nói chuyện một phen, hai người đã đạt được giao ước. Giai đoạn hiện tại, bọn họ quyết định chia binh thành hai đường, nhóm Lâu Điện vẫn đi lên phía bắc như cũ, còn Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc thì ở lại trong thị trấn nhỏ.
Ngày đó khi mà bọn họ rời đi, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc cũng tới tiễn một đoạn, một đường đưa bọn họ thẳng ra bên ngoài thị trấn.
Lâm Bảo Bảo cùng bạn tốt ôm nhau chào tạm biệt, đồng thời nói: “Tiểu Linh, Chúng ta gặp lại tại tây bắc!”
Lâu Linh cười híp mắt nói: “Được, gặp lại tại tây bắc, ai không đến người đó là chó con!”
Nghe cô nói, Lâm Bảo Bảo vừa cảm thấy buồn cười lại vừa có chút lo lắng, so với dị năng giả là chính mình, hai người bạn tốt của cô đều là người bình thường, càng khiến cho người người ta lo lắng hơn.
Chẳng qua…..
Lâm Bảo Bảo liếc nhìn Lâu Điện, nghĩ đến lai lịch của Lâu Điện cùng với việc không có cách nào thăm dò đến tận cùng thực lực của anh, lại yên tâm thêm mấy phần.
Có Lâu Điện ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
Hai người đứng tại giao lộ, đưa mắt nhìn chiếc xe dần dần biến mất ở nơi cuối con đường.
Thế giới vô biên, dường như cuối cùng toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, khiến lòng người tự dưng dâng lên mấy phần phiền muộn.
Đàm Mặc ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trên trán cô một cái, nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Lâm Bảo Bảo nhìn cuối con đường quanh co một chút, thở dài, nhìn về phía anh cười cười, đột nhiên nói: “Đàm Mặc, rồi cùng sẽ tốt thôi đúng không?”
“Ừ, rồi cùng sẽ tốt thôi.” Đàm Mặc nói, âm thanh của anh hoàn toàn trầm thấp êm tai như trước đây, hơn nữa còn mang theo một loại cảm giác chững chạc bình tĩnh nào đó làm cho người ta yên lòng, dường như thế gian này đã không còn cái gì có thể khiến cho tâm trạng của anh dao động.
Anh nói: “Có anh, có Lâu Điện, còn có em, chúng ta cũng là ngoài ý muốn đến cái thế giới này, đã có nhiều thứ ngoài ý muốn như vậy, còn có cái gì là không thể nào? Rồi tất cả đều sẽ tốt thôi.”
Lâm Bảo Bảo nghĩ nghĩ, cảm thấy anh nói rất đúng.
Một người có thể sống lại đã được xem như một loại may mắn to lớn, đây có tới ba người, hơn nữa trong số đó còn có hai người bật hack nhân vật max cấp, ở trong tận thế này còn có gì có thể đáng sợ hơn đâu?
Tận thế sẽ qua đi, vấn đề này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Sau khi nhóm người Lâu Điện rời đi, thị trấn nhỏ khôi phục sự yên tĩnh như cũ.
Sự yên tĩnh này trong mắt người ngoài là rất kỳ quái, nhưng bản thân người nào ở trong đó lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ngày hôm đó thời điểm mà Lâm Bảo Bảo ở trong sân hái đồ ăn, đồng thời nhìn bầu trời màu xanh lam một chút, hỏi người đàn ông đang ngồi xổm ở bên cạnh thu hoạch hạt giống rau, “Đàm Mặc, ở đây …. có phải có năng lượng của anh hay không, ừm, có thể loại trừ chủng loại Zombie kia?”
Đàm Mặc ừ một tiếng, đối với chuyện này vô cùng bình tĩnh.

Anh là người sống qua ba kiếp, mặc dù kiếp trước sinh sống trong một thế giới hòa bình không có tận thế, nhưng đến cùng vẫn có năng lực của thời kỳ tận thế, kể cả anh không chăm chỉ đi tu luyện, thì dị năng trong cơ thể của bản thân cũng một mực tiến hóa và tăng lên. Quay lại tận thế, năng lực không giảm mà trái lại còn tăng lên, bây giờ năng lực của anh, thậm chí có thể che dấu hoàn toàn cho cả một thành phố lớn với một triệu người, ngăn cản cảm giác của Zombie.
Tất nhiên Lâm Bảo Bảo vô cùng mừng rỡ, cười nói: “Hóa ra anh đã lợi hại như vậy, vậy em cũng phải cố gắng lên mới được.”
Đàm Mặc đưa tay xoa xoa tóc trên đầu cô, âm thanh ấm áp nói: “Cố lên nha.”
Thế là mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm và ngủ ra, Lâm Bảo Bảo đều sử dụng toàn bộ thời gian còn lại để rèn luyện dị năng và cơ thể.
Sử dụng dị năng để chiến đấu với Zombie mặc dù lợi hại, nhưng rèn luyện cơ thể cũng không thể thiếu được, có một cơ thể cường tráng, tại thời điểm mà sử dụng hết dị năng cũng là một cách tự bảo vệ mình.
Lâm Bảo Bảo coi toàn bộ thị trấn nhỏ như nơi tập luyện của cô, chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, cố gắng học thật kĩ dị năng hệ thủy, dần dần có thể ngưng tụ ra càng ngày càng nhiều nước, uy lực càng lúc càng lớn, dưới sự điều khiển của cô thì sự dịu dàng vô hình của nước, nghiễm nhiên trở thành sát khí sắc bén.
Mỗi lúc khi cô luyện tập, người dân của thị trấn nhỏ đều nghe được âm thanh, kiểu gì cũng sẽ đi ra khỏi cửa quan sát, đến nỗi những lần khác, số đông mọi người sẽ ở trong căn nhà nhỏ bé, rõ ràng thời điểm mà tận thế buông xuống hiện tượng hỗn loạn để sinh ra bóng ma tâm lý cho bọn họ, cho dù bây giờ thị trấn nhỏ đã không còn Zombie, bọn họ vẫn có thể sẽ không đi ra.
Chờ trong thị trấn mấy ngày, Đàm Mặc cùng Lâm Bảo Bảo tìm bà ngoại thương lượng, muốn trước khi mùa đông đến, mau chóng chạy tới tây bắc.
Thời kỳ tận thế, người dân trong thị trấn đã không còn nhiều, hơn nữa cũng toàn là người già yếu tàn tật, Lâm Bảo Bảo nghĩ đưa mọi người đến cơ sở an toàn ở phía tây bắc trước.
Nếu như là lúc khác, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng hoàn thành được, nhưng bây giờ có Đàm Mặc ở đây, thì đoạn đường này ngược lại lại đơn giản.
Vấn đề duy nhất là, những người này có nguyện ý rời khỏi cố hương hay không.
Bà ngoại không chút nghĩ ngợi nói: "Việc này giao cho bà, bà tới thuyết phục bọn họ cùng đi."
Bây giờ bà ngoại là một người cô đơn, cháu ngoại cùng cháu rể ở chỗ nào, bà tất nhiên muốn theo tới nơi đó. Đến nỗi người dân trong thị trấn nhỏ, đã ở chung được hơn nửa đời người, cũng có tình cảm, bà ngoại hy vọng những người bạn già này đều sống sót thật tốt.
Nếu như thật sự không muốn đi, bà ngoại cũng không muốn miễn cưỡng.
Bà ngoại hành động một phen, mất thời gian hai ngày, cuối cùng thuyết phục được tất cả mọi người, đồng ý cùng đi về tây bắc.
Nhân lúc bà ngoại đi thuyết phục, Đàm Mặc cùng Lâm Bảo Bảo cũng không nhàn rỗi, bọn họ đến những huyện thành lân cận chuẩn bị một ít nhiên liệu quân dụng, lại góp nhặt thức và vật dụng sinh hoạt hàng ngày đầy đủ để sử dụng trên đường, đem tất cả những gì cần chuẩn bị sau khi chuẩn bị xong, liền xuất phát đi tới tây bắc.
Đường đi tới tây bắc cũng không hề yên tĩnh, cũng may có Đàm Mặc ở đây, Zombie bình thường sẽ không dám tới gần.
Mấy chiếc xe tải tiến lên trên đường núi quanh co, những thực vật biến dị ở trên núi leo lên mấy lần muốn tấn công xe hơi, đều sớm bị Đàm Mặc bóp chết trước.
Lâm Bảo Bảo ngồi xếp bằng ở trên mui xe, trong ngực ôm một thanh kiếm dài, một tay vuốt vuốt quả cầu nước, quả cầu nước bên trong lòng bàn tay của cô biến hóa ra vô số hình dạng, có thể thấy được cô đối với dị năng của mình đã thông thạo.
Trên đường, bọn họ cũng cứu được một số người chạy nạn.
Càng đi về tây bắc, nhiệt độ trong không khí càng thấp, trên xe người già và trẻ con không có dị năng đều có chút chịu không nổi, Lâm Bảo Bảo liền khống chế nước bao trùm một lớp mỏng ở bên ngoài thùng xe, duy trì nhiệt độ bên trong xe.
Cứ như vậy chạy khoảng chừng 10 ngày, cuối cùng bọn họ cũng đến đích.
Cơ sở an toàn ở tây bắc đã được dựng lên, hơn nữa còn nhanh chóng thiết lập được trật tự liên quan, cơ sở vật chất bên trong của căn cứ cũng đang được xây dựng và hoàn thiện.
Căn cứ này mặc dù không bằng được căn cứ ở thủ đô, nhưng lại an toàn hơn, chỉ cần mọi người tới nơi đây, đều có thể dựa vào bản thân để cố gắng sống sót.
Có thư giới thiệu của Lâu Điện, bọn họ rất nhanh đã nhìn thấy người cầm quyền của cơ sở an toàn tây bắc - Lâu Đường.
Sau khi đưa mọi người vừa tới sắp xếp tốt, Đàm Mặc cùng Lâu Đường nói chuyển mất nửa ngày, sau khi giao phó bà ngoại cho Lâu gia chăm sóc, Đàm Mặc cùng Lâm Bảo Bảo một lần nữa rời đi.
Sau khi rời khỏi cơ sở an toàn ở tây bắc, bọn họ trực tiếp đi xuống phía nam.
Lúc này thời tiết theo thời gian dần qua đã lạnh hẳn, thời tiết trong tận thế thay đổi cực kỳ lớn, thời tiết chẳng qua mới là cuối thu, mà thành phố ở phương nam cũng đã có tuyết rơi.
Thời tiết rất lạnh, Lâm Bảo Bảo mặc một bộ áo lông, trên tay ôm một túi sưởi bằng lông mượt mà, cả người nhìn tròn vo, ngoài cửa sổ cả thế giới đã biến thành một mảng trắng bạc bao phủ, che giấu sự thế lương của tận thế, toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh bình yên.

"Ba Đàm và mọi người còn sống sao?" Lâm Bảo Bảo nhẹ giọng hỏi.
"Không biết." Đàm Mặc trả lời vô cùng dứt khoát.
Thời điểm tận thế đến, Đàm Minh Bác mang theo hai chị em đi lên đảo trên biển chơi, cách một đại dương, không ai có thể biết được tình huống nơi đó, hòn đảo này trên biển cũng trở thành một đảo hoang vì bị cô lập.
May mắn chính là, một năm nay nước biển không có dâng lên, không cần lo lắng đảo trên biển có bị ngập nước không.
Về phần bố mẹ ruột của Lâm Bảo Bảo, bố mẹ cô ở bên kia cũng không lo lắng nhiều, nếu như bọn họ không biến thành Zombie, cũng đã đi vào cơ sở an toàn. Về phần mẹ cô là Dương Ý Thư, trước khi tận thế bà ở nước ngoài, không có tín hiệu, càng không có cách nào biết được tình huống của bà.
Hai người đi xuyên qua hơn một nửa Trung Quốc, đi tới bến tàu ở bờ biển phía nam.
Bến tàu ngày xưa phồn hoa náo nhiệt bây giờ lộ ra khung cảnh đổ nát khắp nơi, về cơ bản Zombie tụ tập lại bởi vì bọn họ đến, thời gian dần qua thì dần tản đi, cuối cùng toàn bộ bến tàu đều trở nên vắng vẻ.
Mỗi khi Lâm Bảo Bảo thấy cảnh này, cũng nhịn không được mà cảm thán, bên cạnh có người tiêu diệt Zombie quan trọng cỡ nào, còn nơi nào không thể xông vào được?
Bến tàu chất đầy thùng đựng hàng, những hàng hóa này có thể lấy trong tầm tay.
Đàm Mặc lại không thấy bọn chúng, đưa Lâm Bảo Bảo đi tìm thuyền ra biển.
Rất nhanh anh nhìn thấy một chiếc thuyền tương đối sạch sẽ, Đàm Mặc lôi kéo cô lên thuyền, đầu tiên là đem Zombie đang lang thang trong thuyền dọn dẹp sạch sẽ, lại đi kiểm tra cơ sở vật chất của thuyền, sau đó bọn họ chuẩn bị một chút thức ăn và một số loại vũ khí, liền lái thuyền đi ra biển.
Thuyền một đường đi thẳng đến chỗ cần đến, những nơi đi qua, hấp dẫn vô số sinh vật biển, Lâm Bảo Bảo ghé lại bên cạnh cán thuyền, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy những bóng đen vụt qua trên biển.
Trên bầu trời cũng có những cái bóng chim bay ngang qua, những loài chim này không phải là chim biến dị, mà chính là chim Zombie, sau khi bọn chúng phát hiện ra mục tiêu, bay xuống, lúc đến một khoảng cách nhất định, bị ngăn cản bởi một rào cản được sinh ra một cách vô hình, phát ra âm thanh kinh hoàng, không thể chờ đợi mà bỏ chạy thục mạng.
Lâm Bảo Bảo thấy thú vị, sau khi đột nhiên phát hiện cần câu bên cạnh động đậy, lập tức tinh thần nổi sóng.
Đợi cô dùng hết sức mạnh nhỏ của mình kéo thứ ở trong nước lên, phát hiện ra là một con cá biến dị, nhìn hai hàm răng sắc bén như hợp kim kia, cô hoài nghi không biết con cá này có thể ăn được hay không.
Con cá bị câu lên há mồm cắn về phía cô, hai hàm răng kim thép giống như răng cưa phát ra âm thanh răng rắc, Lâm Bảo Bảo ngưng kết ra một dòng nước bao vây nó lại, trôi nổi giống như một bong bóng khí cầu, trở lại bên trong khoang thuyền.
Cô chạy đi tìm Đàm Mặc, chỉ vào con cá bên trong bong bóng, tràn đầy phấn khởi nói: “Buổi tối ăn cá.”
Lâm Bảo Bảo nhìn con cá kia một chút, gật đầu quyết định số phận cuối cùng của nó.
Buổi tối, Đàm Mặc ngoan độc chém chết con cá kia, làm một nồi canh cá chua nóng hổi, hương vị còn không hề tệ.
Gần trưa ngày hôm sau, cuối cùng bọn họ cũng tới đích.
Con thuyền đậu ở bên bờ, hai người nhìn về phía trên đảo, phát hiện bến tàu rách nát, không nhìn thấy một chiếc thuyền hoàn chỉnh nào, rác rưởi trôi nổi khắp nơi ở trên mặt biển, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một số thân ảnh của sinh vật biển nhảy lên từ trong nước, nhìn không dễ gây nhầm lẫn.
Hai người cũng đều không để ý đến những sinh vật kia đang giương mắt hổ lên mình bọn họ, bọn họ quan sát một lát, liền dừng thuyền và đi xuống.
Hai người đi trên đảo, khắp nơi đều có thể nhìn thấy một chút cơ sở vật chất của các công trình, chẳng qua phần lớn đều có vết rỉ loang lổ, thậm chí dính cả máu đã khô, trên mặt đất có thể ngẫu nhiên nhìn thấy thi thể của con người, có cả thi thể của Zombie.
Bốn phía rất yên tĩnh, phảng phất như hòn đảo này đã biến thành một hòn đảo không người.
Lâm Bảo Bảo nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, có chút không xác định nói” Ba và mọi người …. sẽ ở nơi nào?” Cô chưa hề nói đến việc Đàm Minh Bác và mọi người có thể sẽ gặp phải kết cục nào, chỉ là hỏi bọn họ có thể sẽ ở nơi nào.
Đàm Mặc nói: “Trực tiếp đi tìm, rồi sẽ tìm được thôi.”
Lời nói này có lượng thông tin rất lớn, chẳng qua với năng lực hiện tại của anh, tự do quyết định các vấn đề như nào đi nữa không không tính là gì lớn.
Thế là Lâm Bảo Bảo cười híp mắt một cái cao giọng nói được, hai người ở bên đường tìm được một chiếc xe lữ hành xoay vòng trên đảo, quyết định lái xe mà đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.