Chương trước
Chương sau
Lâm Bảo Bảo từng phỏng đoán qua bộ dạng của Đàm Mặc ở thế giới này là gì.
Có phải giống như anh đã từng nói hay không, bị người bên trong sờ nghiên cứu cải tạo thành một quái vật không có tình cảm cũng không có lý trí, cho đến giữa thời kỳ mạt thế mới khôi phục được ý thức của mình.
Nhưng cũng không ngờ tới bây giờ nhìn thấy bộ dạng này tốt hơn nhiều.
Chỉ cần nhìn một cái, cô liền nhận ra, đây là Đàm Mặc, người đàn ông sinh sống cùng cô cả đời, là người mà cô quen thuộc nhất.
Không tự chủ được tiến lại gần, trực tiếp nhào vào trong ngực anh.
Người đàn ông bên trong cửa giang hai tay ra ôm lấy người đang nhào tới, khuôn mặt đang lạnh lùng dùng tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được khuôn mặt đó nhanh chóng dịu xuống, giữa lông mày tràn đầy sự ấm áp, dịu dàng, khiến cho một đám người dùng ánh mắt cũng nhìn thấy được anh để ý người trong ngực như thế nào.
Những người khác thấy cảnh này, một lần nữa choáng váng.
Mặc dù bọn họ chưa thấy người đàn ông ở bên trong cửa, nhưng từ cử chỉ của Lâm Bảo Bảo cũng có thể đoán ra được thân phận của anh, anh chắc là Đàm Mặc người khiến Lâm Bảo Bảo muốn khăng khăng đi lên phía bắc để tìm kiếm.
Mặc dù trước đây bọn họ đã nghe Lâm Bảo Bảo nói đã yêu một người đàn ông khác, hơn nữa lại không phải là Lâu Điện, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi có mấy phần kinh ngạc.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy người đàn ông bên trong cửa ngước mắt lên nhìn qua, cặp mắt kia tối om om như màu mực, dường như là đêm đen vô tận, cảm thấy áp lực trong lòng, không nhìn thấy một tia sáng nào, đám người nhìn nhau, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Tất cả những người bị cặp mắt kia nhìn qua, đều không tự chủ được mà căng cứng cơ thể.
May mắn, âm thanh của Lâm Bảo Bảo kịp thời vang lên: “Mấy người vào đi.”
Bên trong âm thanh của Lâm Bảo Bảo ẩn chứa nồng đậm sự vui sướng, cô từ trong ngực của Đàm Mặc ngẩng đầu lên, hướng về phía bọn họ cười nói: “Đây là nhà bà ngoại của mình, rất an toàn.”
Hai tay của cô vẫn không có cam lòng mà rời khỏi Đàm Mặc, cẩn thận nắm lấy cánh tay của anh, cả người y như con chim non nép vào trong lồng ngực trên người anh.
Mọi người nhìn thấy một cảnh này, hơn nữa bởi vì sau khi Lâm Bảo Bảo lên tiếng, thần sắc của Đàm Mặc lại một lần nữa phát sinh biến hóa, yên lặng đi vào.
Ánh mắt Đàm Mặc đảo qua một đám người, lúc ánh mắt nhìn đến Lâu Điện, ánh mắt hai người gặp nhau, sau một lúc mới rời đi.
Sau khi đám người tiến vào, một lần nữa cửa đóng lại, toàn bộ thị trấn nhỏ rất nhanh liền khôi phục lại sự yên tĩnh bình yêu lúc trước.
Trong thị trấn nhỏ trống không này dường như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó bao phủ, không chỉ đem hóa chất độc hại có trong không khí loại trừ, thậm chí còn làm cho những con Zombie kia xem nhẹ nơi đây, làm cho nơi này trở thành một địa điểm yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ngoại trừ Lâu Điện ở bên ngoài có cảm giác, những người khác không thể phát hiện ra.
Trong phòng bày trí có hơi thở của thời đại trước, hơn nữa vô cùng sạch sẽ, không có dơ dáy bẩn thỉu như trong tận thế, có thể thấy được có người thường xuyên quét dọn.
Một đám người câu nệ ngồi xuống, nhịn không được dùng ánh mắt nhìn Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc, hai người này nghiễm nhiên giống như chủ nhân của nhà này, để bọn họ ở chỗ này, tự ý đi ra một bên nói chuyện.
Lâm Bảo Bảo nắm lấy tay Đàm Mặc, khẩn trương hỏi: “Đàm Mặc, bà ngoại đâu? Bà sao rồi?”
Bộ dạng cô ấy trông rất sợ hãi, vừa muốn biết lại vừa không dám, chỉ sợ nghe được chuyện gì đó khiến cho mình khó là tiếp nhận nổi.
Đàm Mặc giữ lại bờ vai của cô, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Bà đang nghỉ ngơi trên lầu, không biến thành Zombie, em yên tâm đi.”
Lâm Bảo Bảo nhẹ nhàng thở ra, trong nháy mắt cả người đều có chút như sụp đổ, bị người đàn ông đưa tay ôm lấy, thuận tiện tựa ở trong ngực của anh, một lần nữa đưa tay cẩn thận bám lấy bờ vai của anh, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Thật tốt!”
Đàm Mặc ôm cô vào trong ngực, thầm nghĩ : Thật sự tốt!
Anh tưởng rằng hóa ra đời trước có thể sống lại, đã là trên trời cao thương hại anh, lại không nghĩ rằng sau khi hạnh phúc cả một đời, bọn họ còn có thể sống lại trong cái thế giới mạt thế này, sau đó gặp nhau.
Khi cô chủ động đi tới trước mặt anh, anh biết đây là người đã cùng anh ở bên nhau vượt qua cả một đời người.

Sau một lúc, sau khi tâm trạng của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cuối cùng Lâm Bảo Bảo không nhịn được tò mò hỏi anh: “Anh sống lại lúc nào? Em là sống lại ngày xảy ra tận thế, còn sốt cao, nóng đến ba ngày ba đêm , đã thức tỉnh dị năng hệ thủy…..”
Đợi sau khi cô đem chính câu chuyện của mình tự thuật lại xong, Đàm Mặc mới nói: “Anh là ở ngày thứ năm của thời kỳ tận thế sống lại.”
Nghe anh nói như vậy, Lâm Bảo Bảo đau lòng nhìn anh, đau lòng nghĩ, vì sao mà trời cao không để anh sống lại sớm hơn mấy ngày, nếu như có thể sớm hơn mấy ngày, nói không chừng anh sẽ không bị đưa đến cái sở nghiên cứu đó rồi bị đám người điên này cải tạo thành quái vật.
Đàm Mặc làm gì có chuyện không thấy được suy nghĩ của cô, chạm lên mặt của cô, dịu dàng nói: “Không sao, chỉ ở bộ dạng này, anh mới có thể ở cái thế giới này mà bảo vệ cho em.”
Cô mở miệng, quật cường nói: “Em không cần anh bảo vệ, em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ.”
Cô có dị năng, lại sống lại sau một đời người, bất kể là kỹ năng hay tâm tình, so với người bình thường đều kiên cường và lợi hại hơn.
“Anh biết, nhưng anh vẫn muốn bảo vệ em.” Đàm Mặc nói, ngữ khí dịu dàng không thể tưởng tượng nổi, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, âm thanh quẩn quanh, “Anh đợi em rất lâu.”
Những ngày này, anh đang suy nghĩ, anh sẽ đợi cô thêm hai ngày, nếu như cô không tới, anh sẽ tự mình trở về Nam Thành tìm cô.
Mặc dù anh không đi đến bên cạnh cô ngay đầu tiên, nhưng anh biết, cô là một cô gái kiên cường, nhất định sẽ cố gắng sống sót, cho đến khi bọn họ gặp nhau lần nữa.
Cho nên mặc dù anh nhớ muốn phát điên, nhưng anh vẫn lựa chọn đi tới thị trấn nhỏ này trước, bảo vệ bà ngoại.
Bà ngoại là người quan trọng của bọn họ.
Tâm trạng của Lâm Bảo Bảo có chút trầm xuống, đặc biệt là cách một lớp quần áo, lúc chạm đến da thịt lạnh như băng của anh, đôi mắt đau đến mức rơi nước mắt.
Cho dù cô đã tạo thành thói quen từ đời trước bộ dạng biến thành quái vật của anh, nhưng mà nếu có thể sống lại, cô vẫn hy vọng anh giống như một người bình thường mà sống sót, mà không phải tiếp tục chịu khổ sở ở mức độ kia, bị con người xem như một quái vật, người không ra người, ma không ra ma, không được con người thừa nhận, cũng không được Zombie tiếp nhận.
Đàm Mặc thấy cảm xúc của cô thực sự không tốt, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, “Bà ngoại đang nghỉ ngơi lầu, em có muốn đi lên nhìn một chút hay không?”
Lâm Bảo Bảo lấy lại tinh thần, vui vẻ nói: “Muốn! Đúng rồi, anh tới nơi này từ lúc nào?”
“Sau khi anh tỉnh lại ở sở nghiên cứu, anh đã giết chết những quái vật ở sở nghiên cứu kia, hủy đi tư liệu ở phòng thí nghiệm sau đó liền trực tiếp tới nơi này. Lúc anh đến, người dân trong thị trấn nhỏ này chín phần đều biến thành Zombie, may mà anh tới sớm, bằng không đoán chừng bà ngoại cũng…..”
Nghe được lời này của anh, một lần nữa Lâm Bảo Bảo thấy may mắn.
Lúc hai người một lần nữa trở lại phòng khách, chỉ thấy một đám người đang ngồi ở trên ghế sopha để nghỉ ngơi.
Những ngày này liên tục gấp rút lên đường, mặc dù đoạn đường khi tiếp cận với thị trấn nhỏ này cũng không gặp phải Zombie nào, nhưng vẫn khiến cho tinh thần bọn họ mệt mỏi, đi tới địa điểm an toàn, tất cả mọi người đều dành thời gian để nghỉ ngơi.
Lâm Bảo Bảo nói với bọn họ: “Trong phòng bếp có nước sạch và đồ ăn, mọi người cứ đi lấy, không cần khách khí.”
Sau khi giải thích cho đám người, cô liền không chờ đợi nổi mà lôi kéo Đàm Mặc lên lầu.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của bà ngoại ra, Lâm Bảo Bảo nhìn thoáng qua thấy bà ngoại đang nằm trên giường có giá đỡ bằng màn che kiểu cổ điển nằm dựa vào tường, đôi mắt không khỏi có chút ướt.
Nếu như không có Đàm Mặc đến kịp, có thể cô còn không thể nhìn thấy bà ngoại.
Vì thế, từ trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ.
Cô không có quấy rầy bà ngoại nghỉ ngơi, một lần nữa đóng cánh cửa phía sau lại, Đàm Mặc đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi, để cho cô loại bỏ sự mệt mỏi trong khoảng thời gian bôn ba này mang lại.
Lâm Bảo Bảo lại không chịu nghỉ ngơi, cố chấp dựa ở trong ngực anh, hai tay siết chặt ôm lấy eo của anh, hít vào hơi thở lạnh băng trên người của anh, cả trái tim đều trở nên yên bình.
Chỉ cần có anh ở đây, đặc biệt có cảm giác an toàn.
“Thật tốt mà!” Cô cảm thán nói lên một tiếng, “Quá tốt rồi, chúng ta đều sống sót.”
Đàm Mặc ừ một tiếng, “Anh biết, nếu như em cũng sống lại, em nhất định sẽ tới đây, cho nên anh liền ở chỗ này chờ em.”

“Nếu như em không sống lại thì sao?” Lâm Bảo Bảo tò mò nhìn anh.
Đàm Mặc nói: “Vậy anh sẽ sắp xếp cho bà ngoại thật tốt, sau đó đi tìm em.”
Lâm Bảo Bảo không khỏi cười lên, tiếp tục dựa vào trong ngực anh, thỏa mãn thoải mái mà thở ra một hơi, hít thở lấy mùi hương quen thuộc, mí mắt theo thời gian cũng dần dần sụp xuống, rất nhanh đã ngủ thật say ở trong ngực anh.
Đàm Mặc yên tĩnh ôm cô, cho đến khi hô hấp của cô trở nên bình tĩnh, anh mới cẩn thận ôm cô đặt lên trên giường, ngồi ở bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô rất lâu, mới nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, đi xuống lầu chào hỏi khách khứa.
Làm chủ nhà, nên rất nhanh Đàm Mặc đã sắp xếp tốt chỗ nghỉ ngơi cho khách.
Sau đó, anh tìm tới Lâu Điện, nói với anh: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lâu Linh đứng ở sau lưng Lâu Điện, thăm dò tò mò nhìn anh, cô chưa từng gặp qua Đàm Mặc, cũng không biết bạn tốt của mình từ lúc nào liên quan đến vị tiên sinh tên Đàm Mặc này, rõ ràng trước kia một tia dấu hiệu cũng không có, làm cho người ta quá giật mình.
Lần này Lâm Bảo Bảo che giấu cũng kín quá đi!
Đàm Mặc không để ý tới cô, chỉ thăm dò Lâu Điện, âm thầm đánh giá xem thực lực của anh bây giờ.
Lâu Điện đưa tay ấn đầu người ở sau lưng trở lại, hướng về phía Đàm Mặc gật đầu, cùng nhau đi vào trong viện nói chuyện.
Không có ai biết hai người này nói cái gì, bọn họ nói chuyện mất một giờ, mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
****
Đám người nghỉ ngơi một đêm, hôm sau nạp đầy năng lượng rời giường.
Tối hôm qua là lần bọn họ nghỉ ngơi tốt nhất, kể từ sau khi tận thế buông xuống, lúc màn đêm buông xuống, kể cả có chờ ở nơi an toàn, cũng sẽ nghe được tiếng đi lại của Zombie hoặc là âm thanh do động thực vật đột biến khác tạo nên. Chỉ có ban đêm ở thị trấn nhỏ này, yên tĩnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có người trong giấc ngủ còn không tự chủ được xem nhẹ việc bây giờ đã là tận thế.
Nó yên bình giống như một thế ngoại đào nguyên vậy.
“Trong thị trấn này coi như an toàn, mọi người có thể đi ra bên ngoài đi lại một chút.”
Nghe được lời nói này của Đàm Mặc, nhóm người Tịch Mộ Phong nhịn không được đều ra ngoài đi dạo một chút, phát hiện ra trong thị trấn vẫn còn có người sống sót, chẳng qua bởi vì số người còn lại thực sự quá ít, hơn nữa cũng toàn là những người già, yêu thích ở trong nhà, mới lộ ra sự trống rỗng của cái thị trấn này, cho nên người lần đầu tiên đến thị trấn sẽ có cảm giác kỳ lạ.
“Những con Zombie kia đâu? Làm như thế nào mà không thấy bóng dáng của Zombie đâu? Chẳng lẽ đều bị loại bỏ rồi?” Vệ Hiến nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ vậy.” Tịch Mộ Phong như suy nghĩ điều gì đó, “Người đàn ông gọi là Đàm Mặc kia, rất mạnh.”
Hoàng Chỉ Lăng tò mò hỏi, “Anh ta thực sự là bạn trai của em Lâm sao? Trước đó cũng chưa từng nghe em ấy nói qua, công phu giữ bí mật này cũng tốt quá đi.”
Lời nói này nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.
Mối quan hệ của bọn họ cùng với Lâm Bảo Bảo không tồi, dù sao cũng là thành viên của hội trưởng hội sinh viên, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp* (* câu này ý chỉ mô tả việc mọi người thường xuyên gặp nhau - PH),đối với tình huống của nhau đều hiểu. Trước đó bọn họ chỉ nghe qua lời nói táo bạo và đầy tham vọng của Lâm Bảo Bảo về việc dự định theo đuổi Lâu Điện, nhưng lại chưa bao giờ nghe cô đề cập qua người tên Đàm Mặc này.
Đột nhiên, cô sẵn sàng mạo hiểm sự nguy hiểm của tính mạng đến tìm kiếm bạn trai, hơn nữa nhìn hình thức ở chung của hai người, rõ ràng là hai người yêu nhau.
Vậy lời nói táo bạo và đầy tham vọng trước kia của cô chẳng phải đều trở thành trò chê cười hay sao?
Mấy người đang ở trong trấn đi dạo một chút, đi thu thập những vật tư sinh hoạt, rất nhanh đã quay trở lại nhà bà ngoại của Lâm Bảo Bảo.
Lúc bọn họ trở về, bà ngoại đã thức dậy.
Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc một trái một phải ở bên cạnh bà ngoại, đang nói chuyện cùng bà, Lâu Điện cùng Lâu Linh vẫn chưa về, không biết hai người đã đi nơi nào.
Nhìn thấy bọn họ, bà ngoại vô cùng nhiệt tình lịch sự, nói: “Bên trong viện có rất nhiều rau xanh có thể ăn, một chút nữa Bảo Bảo đi hái thêm một chút về là có thêm vài món ăn rồi.”
Tại thời điểm lúc tận thế, hàng xóm ở bên cạnh đầu tiên biến thành Zombie, bà ngoại nghe thấy âm thanh muốn đi kiểm tra, suýt chút nữa bị Zombie đả thương.
Trong lòng không phải không thấy khổ sở, chẳng qua con người đều muốn nhìn về phía trước, bây giờ cháu ngoại cùng cháu rể tương lai đều bình an mà trở về, bà ngoại cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.