Lâm Bảo Bảo nằm ở bệnh viện quan sát mấy ngày, cho đến khi bác sĩ thông báo là không còn vấn đề gì mới xuất viện. Mấy ngày này, Lâm Tử Tấn và Dương Ý Thư mỗi ngày đều tới thăm cô. Đôi vợ chồng này đã ly hôn mấy chục năm và luôn không gặp nhau, cũng đều có những việc riêng của chính mình, vẫn luôn cố gắng tránh mặt không phải gặp nhau, bây giờ giống như rất rảnh rỗi, ngày nào cũng tới, mà đã thế lại còn ngày nào cũng xuất hiện cùng lúc rồi lại gây sự với nhau, khiến Lâm Bảo Bảo càng cảm thấy đáng ghét. Quả nhiên cô vẫn là không thích cảnh cãi vã như thế này. Lâm Tử Tấn vẫn không hề từ bỏ ý đồ thuyết phục con gái chia tay với Đàm Mặc. Nhưng mà ông cũng biết con gái mình là một đứa trẻ quật cường, lại thêm trước đây ông cũng không phải là một người cha tốt, nên bây giờ cũng không có lập trường để ngăn cấm cô, nói nhiều quá còn phản tác dụng chọc giận cô làm cô chán ghét mình, đã thế vợ cũ còn ở một bên châm chọc khiêu khích ông, cổ vũ con gái, ông chỉ có thể nén giận, nói một cách uyển chuyển, quanh quanh co co để tránh chọc giận con gái. So sánh ra, Dương Ý Thư trước giờ hoàn toàn vẫn luôn lạnh nhạt, cũng có thể là do lương tâm đột nhiên trỗi dậy, biết mình bấy lâu nay không hề để ý đến đứa con gái này, nên trong khoảng thời gian này, lại có thể bỏ hết tất cả mọi việc, mỗi ngày đều tới đây ngồi một chút, nói mấy câu sau đó mới rời đi. Đối với việc giữa Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc, bà lựa chọn mặc kệ, không có ý muốn nhúng tay vào. Mặc dù cô ghét mẹ mình nhưng không thể không nói, thái độ này của bà khiến cho Lâm Bảo Bảo không thấy phiền lòng. Về phần cha, Lâm Bảo Bảo quyết định làm như không nghe và không hiểu ý đồ của ông. Lâm Tử Tấn có chút mệt mỏi, đến mức mỗi lần nhìn thấy Đàm Mặc sắc mặt liền không tốt. Quá đáng hơn chính là, Đàm Mặc cũng trực tiếp làm như ông không tồn tại, điều này khiến Lâm Tử Tấn nhớ lại cuộc nói chuyện ngày hôm đó, sắc mặt càng thêm không tốt. Ngày Lâm Bảo Bảo xuất viện, Đàm Minh Bác vẫn luôn bận rộn rốt cục cũng xuất hiện. Sắc mặt của ông khó nén vẻ mỏi mệt, giống như đã rất lâu rồi ông không nghỉ ngơi thật tốt, đến cả hai chị em Đàm Hân Cách cũng không biết dạo gần đây ông bận cái gì. Đương nhiên, hai chị em Đàm Hân Cách mỗi ngày đến bệnh viện báo cáo chút việc làm Lâm Bảo Bảo có thể nhạy bén cảm giác được, ông đặc biệt thả hai đứa nhỏ tới chỗ cô, có lẽ ông không muốn để bọn họ bị vướng vào chuyện ở Đàm gia, cứ để cho bọn họ điều gì cũng không biết mới là tốt nhất. Lâm Bảo Bảo cảm giác được, nhất định Đàm gia đã xảy ra chuyện. Đàm Minh Bác rất khách khí với Lâm Tử Tấn, cũng mời ông ấy về nhà làm khách, tất nhiên không phải nhà chính Đàm gia mà là nhà của Đàm Minh Bác ở trong nước. Lâm Tử Tấn lạnh lùng từ chối, "Ngày mai chúng tôi về nước rồi, không làm phiền đến Đàm tiên sinh." Đàm Minh Bác cười cười, nói: "Vừa vặn, ngày mai chúng tôi cũng về nước, hai đứa bé này đã khai giảng rồi, cần phải trở về." Ánh mắt Lâm Tử Tấn sắc bén nhìn ông, giống như nhìn thấu được điều gì đó. Sắc mặt Đàm Minh Bác không đổi, chào hỏi hai đứa nhỏ, rồi lại hỏi thăm tình hình thân thể của Lâm Bảo Bảo, rất hòa ái dễ gần không để người ta bắt lỗi được ông. "Đàm thúc, nhìn chú rất mệt mỏi, chú không nghỉ ngơi bao lâu rồi?" Lâm Bảo Bảo quan tâm hỏi một câu. Đàm Minh Bác cười nói: "Gần đây có chút bận, một thời gian ngắn nữa là tốt hơn rồi." Nói đoạn ông vô ý thức nhìn con trai lớn một cái, thấy anh đang cúi đầu giúp Lâm Bảo Bảo thu dọn hành lý, trong lòng không khỏi thở dài. Gần đây Đàm gia xảy ra rất nhiều chuyện, những người Đàm gia dính đến vụ bắt cóc lần này đều bị Đàm Mặc dùng thủ đoạn lôi đình xử lý, không phải bị cảnh sát mang đi thì cũng là bị đưa tới bệnh viện tâm thần, vì vậy lão gia tử tức giận sinh bệnh phải vào viện. Đàm Mặc lấy ra chứng cứ quá chi tiết và cụ thể, đến cả lão gia tử cũng không cứu được mấy người kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám con cháu của ông bị Đàm Mặc lấy vũ lực nghiền ép, không ai có thể chạy thoát.
Mấy việc này xảy ra liên tiếp nhau đến mức Đàm Minh Bác cũng cảm thấy âm thầm kinh hãi, không biết bao lâu nay con trai mình lại giữ nhiều đồ "tốt" đến vậy, đến cả lão gia tử còn không kịp trở tay. Đàm gia cũng vì lần này mà tổn thương nòng cốt, nhưng mà Đàm Mặc lại không thèm để ý chút nào. Đàm Minh Bác có ảo giác Đàm gia bị con trai ông giày vò, mà đã vậy anh lại chẳng thèm để ý tẹo nào. Cho tới bây giờ, ông vẫn là có chút không bình tĩnh nổi, đến mức những ngày gần đây ông không thể rút ra được chút thời gian nào sang thăm Lâm Bảo Bảo. Nhưng mà biết hôm nay Lâm Bảo Bảo xuất viện rồi hôm sau sẽ về nước, Đàm Minh Bác nghĩ có lẽ con trai ông cũng sẽ về nước theo, như vậy thì chuyện ở bên này có thể sẽ chậm lại một chút... Nếu anh còn giày vò thêm nữa có lẽ lão gia tử sẽ bị tức đến chết. Lâm Bảo Bảo không biết suy nghĩ trong lòng Đàm Minh Bác, thấy ông thực sự mỏi mệt, tri kỷ dặn ông phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Về phần Đàm Mặc, cũng chỉ là nhìn cha anh nhiều thêm một cái, không nói gì. Lâm Tử Tấn thấy con gái tri kỷ như thế lòng rất chua xót, nhưng ông cũng rõ bản thân mình không phải là người cha tốt, không thể oán trách con gái lại đi quan tâm cha nhà người khác. Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Dương Ý Thư và Lâm Tử Tấn lôi kéo con gái qua một bên nói chuyện, Đàm Minh Bác cũng lôi con trai đi nói chuyện. "A Mặc, phía ông nội con..." Đàm Minh Bác muốn nói lại thôi. Đàm Mặc nói: "Mấy ngày nữa con sẽ tới thăm ông." Đàm Minh Bác hiểu ngày mai anh muốn đích thân đưa Lâm Bảo Bảo về nước, nên mấy ngày tới không thể đi được, nhưng nghĩ tới Đàm lão gia ở trong bệnh viện, ông nhịn không được thở dài, nói: "Ông muốn gặp con." "Hôm qua gặp rồi còn gì?" Đàm Mặc lạnh nhạt nói, "Vì không làm cho bệnh của ông nội nặng hơn, con vẫn nên ít đi gặp ông. Ba cứ bảo ông yên tâm Đàm gia sẽ bị sa sút, nhưng mà những người dám ra tay với Bảo Bảo, chuẩn bị hậu quả cho tốt, với cả con cũng chẳng oan uổng bọn họ, đây đều là do bọn họ tự làm tự chịu." Ánh mắt Đàm Minh Bác phức tạp, ông hiểu ý của anh, những chứng cứ Đàm Mặc đưa ra đều là thật, không oan uổng bất cứ người nào, cũng là do Đàm gia đã huy hoàng quá lâu, đến mức khiến mấy người kia sinh lòng tham lam, làm ra rất nhiều chuyện phạm pháp mà còn tưởng rằng có thể kê cao gối mà ngủ. Đàm Mặc không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì không một ai có thể thoát. Cũng là đáng đời bọn họ, cho là có lão gia tử chống lưng, có thể áp chế được Đàm Mặc, thậm chí có thể vì lợi ích của bản thân mà dám can đảm ra tay với người anh để ý nhất. Nhưng mà đã có sự bảo đảm của con trai, Đàm Minh Bác cũng yên tâm hơn mấy phần, chí ít con trai cũng không thật sự muốn giày vò Đàm gia đến mức sụp đổ. Mặc dù lần này Đàm gia đã bị tổn thương đến nòng cốt nhưng không phải là không có cơ hội vực dậy, Đàm gia cũng nên thay đổi rồi. Một bên khác, Dương Ý Thư nói mấy câu với con gái xong liền chuẩn bị rời đi. "Gần nhất mẹ sẽ ở bên này, về sau nếu con đến đây hãy gọi điện cho mẹ nhé." Dương Ý Thư nói với con gái, chưa từng nhìn Lâm Tử Tấn một lần. Lâm Bảo Bảo chậm rãi vâng một tiếng. Dương Ý Thư liếc mắt nhìn hai cha con Đàm gia đứng cách đó không xa, tiếp tục nói: "Gần đây Đàm gia xảy ra rất nhiều chuyện, mẹ không nghĩ tới thằng nhóc khi ra tay lại mạnh mẽ như vậy, không giống với Minh Bác chút nào, nhưng mà..." Bà nở nụ cười hiếm có, "Rất đáng tin." Việc xảy ra với Đàm gia gần đây, bà cũng nghe thấy được một chút, rất nhiều người đều bị thủ đoạn mạnh mẽ của Đàm Mặc làm chấn động, không nghĩ tới người thừa kế tuổi còn quá trẻ này của Đàm gia lại ra tay hung ác như vậy, giống như muốn giày vò Đàm gia đến mức sụp đổ. Nhưng mà với người khác thì thủ đoạn của anh là tàn nhẫn, nhưng dưới cái nhìn của bà thì lại không là gì, ngược lại lại rất tán thưởng tác phòng của Đàm Mặc. Một người đàn ông nên như vậy, mới có khả năng để bảo vệ người phụ nữ của mình, như vậy hai người mới có thể bền lâu. Cho nên Dương Ý Thư không phản đối chuyện giữa con gái và Đàm Mặc cũng là bởi vì nhìn được thành ý của anh. Bà là phụ nữ, đã trải qua một lần hôn nhất thất bại, bà quá rõ thái độ và năng lực của một người đàn ông, Đàm Mặc có năng lực và có thủ đoạn, mà lại vô cùng chấp nhất với con gái của bà, đến mức giống như bị mắc bệnh cuồng yêu, lại thêm con gái của bà là người thiếu thốn tình yêu, hai người quả thực là quá xứng đôi với nhau. Chỉ cần Đàm Mặc có thể áp chế được những người không an phận ở Đàm gia thì tương lai của hai người nhất định rất hạnh phúc, sẽ không phải bước lên con đường cũ của bà với mẹ. Những cái này đều là do Dương Ý Thư quan sát trong mấy ngày nay cho nên bà hết sức yên tâm.
Lâm Bảo Bảo nhận ra trong lời mẹ có rất nhiều chuyện, trong lòng cô cũng rất muốn biết gần đây Đàm gia đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "Anh ấy đã làm cái gì vậy mẹ?" Dương Ý Thư không nói rõ chi tiết, chỉ nói: "Nếu con muốn biết thì cứ đi hỏi Đàm Mặc, nó rất tốt đấy." Hiếm khi mới nghe được lời tán thường từ miệng người mẹ khó tính của cô, Lâm Bảo Bảo vô cùng giật mình. Dương Ý Thư rất nhanh đã rời đi, vừa ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe đã chờ từ sớm ở một chỗ, đặc biệt tới để đón bà. Cửa sổ xe trượt xuống có thể nhìn thấy một người đàn ông phương tây đeo kính râm khá đẹp trai. Lâm Bảo Bảo nhận ra đó là đạo diễn Anderson Ánh mắt của Lâm Tử Tấn nhìn theo bóng lưng của bà, mãi tới khi xe đi khuất mới thu ánh mắt lại. *** Sau khi tạm biệt cha con Đàm Minh Bác, Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc trở lại căn hộ của anh để nghỉ ngơi. Cả người Lâm Bảo Bảo lọt thỏm trong chiếc ghê sô pha mềm mại nhìn Đàm Mặc đang bận rộn vì cô, thu dọn hành lý, bưng trà rót nước, coi cô là thành đóa sen trắng yếu đuối cần được che chở, kể cả nếu cô đột nhiên đứng dậy muốn tới nhà vệ sinh cũng muốn hỏi một câu, hận không thể coi cô thành đứa trẻ to xác muốn ôm vào ngực để cô không bao giờ bị thương. Lâm Bảo Bảo cảm thấy có lẽ lần bị bắt cóc này đã hù dọa anh. Lâm Bảo Bảo bị anh làm cho đen mặt lại, nói: "Bác sĩ nói em đã khỏi rồi, anh không cần lo lắng quá như vậy đâu." Đàm Mặc ừ một tiếng, hỏi: "Buổi tối em muốn ăn cái gì?" "Có phải em muốn ăn cái gì cũng đều được không?" Hai mắt cô sáng lên hỏi anh "Bác sĩ nói không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ." Ở phương diện này Đàm Mặc không chút nhượng bộ, không để cho cô ăn linh tinh mà không chút quan tâm tới thân thể của mình. Lâm Bảo Bảo bĩu môi, "Vậy anh hỏi làm gì, mấy đồ em thích ăn lại không được ăn." Nói xong cô lại lần nữa làm ổ trên ghế sô pha, cầm điện thoại, bắt đầu chơi game và nói chuyện phiếm với bạn. Một cái tay nâng cằm cô lên, người đàn ông đứng trước ghế sô pha cúi người xuống hôn một cái ở trên mặt cô rồi lại đi làm việc. Lâm Bảo Bảo sờ lên chỗ bị anh hôn, cái hôn kia giống như cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, cả trái tim trở nên mềm mại. Cô nhịn không được hoá thành cái đuôi nhỏ đi sau lưng anh. Đàm Mặc đang thu dọn hành lý để ngày mai về nước của cô, sau lưng cảm nhận được một thân thể mềm mại nằm úp sấp, anh quay đầu nhìn cô, dịu dàng nói: "Sao vậy?" Hai tay Lâm Bảo Bảo vịn ở cổ của anh, mặt tựa ở trên lưng, mềm giọng nói: "Đàm Mặc, Đàm gia đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đàm Mặc nói: "Không có việc gì, gần đây có mấy người làm chuyện phạm pháp bị cảnh sát tóm được, cho nên ông nội tức giận tới sinh bệnh phải vào viện." Lâm Bảo Bảo: "... ..." Chuyện lớn như vậy, vì cái lông gì mà anh lại có thể nói nhẹ nhàng chỉ bằng vài câu như thế? Rốt cuộc Lâm Bảo Bảo cũng hiểu trong thời gian này Đàm Minh Bác đang bận cái gì, Đàm gia xảy ra chuyện lớn như vậy, lão gia tử lại sinh bệnh phải nằm trong viện, ông là con trai cả, đương nhiên chỉ có thể là ông ra mặt đảm đương mọi việc. "Ngoan, đi nghỉ ngơi đi, lát nữa anh làm xong bữa tối sẽ gọi em." Đàm Mặc kéo cô qua một bên, để cô chơi game. Lâm Bảo Bảo nhìn chằm chằm bóng dáng đang bận rộn của anh, thừa dịp anh không chú ý liền trốn ra ban công gọi điện thoại cho Doãn thư ký.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]