Hai nhóm người gặp nhau ở cửa ra vào, đều khẽ giật mình. Bây giờ đang là giờ dùng cơm, cái nhà hàng này lại còn gần công ty của Đàm gia nên gặp nhau ở chỗ này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mà lúc ánh mắt của hai người đàn ông đi đầu đảo qua đám người Đàm Mặc, đặc biệt là lúc nhìn thấy gương mặt lạ lẫm của Lâm Bảo Bảo đều có chút kinh ngạc. Hai người đàn ông đi ở giữa đám người rõ ràng có thân phận không tầm thường, ăn mặc rất chỉnh tề và xa hoa. Trong đó có một người tuổi hơi lớn, có lẽ tầm bốn mươi tuổi, mà người trẻ tuổi kia thì có ngũ quan giống với Đàm Mặc mấy phần, Lâm Bảo Bảo nhìn một chút, trực giác hai người này là người Đàm gia. Quả nhiên, chỉ thấy người đàn ông lớn tuổi kia đi tới mặt vui mừng nói: "A Mặc, các cháu cũng tới nơi này dùng cơm à?" Đàm Mặc nhàn nhạt ừ một tiếng. Hai chị em Đàm Hân Cách bất đắc dĩ kêu một tiếng "Chú hai", "Chú nhỏ" . Hai người này cũng coi như trưởng bối của mấy anh em Đàm Mặc, nhưng ngoại trừ hai chị em Đàm Hân Cách ngoan ngoãn chào hỏi ra, còn Đàm Mặc thì căn bản là không thèm phản ứng, ở trong mắt người ngoài nghiễm nhiên là không thèm để hai người trưởng bối này vào trong mắt. Đương nhiên ai mà biết tình huống hiện tại của Đàm Mặc thì cũng biết hành động này của Đàm Mặc là bình thường, ai bảo Đàm lão gia chăm chú bồi dưỡng anh, mà một năm này năng lực Đàm Mặc lộ ra cũng khiến cho tất cả mọi người chấn kinh. Tuy bây giờ Đàm Mặc còn chưa hoàn toàn nắm Đàm gia trong tay nhưng ở trong mắt người ngoài thì ngoại trừ Đàm lão gia ra đã không ai còn có thể vượt qua được anh, đến cả Đàm Minh Bác cũng đã lui ra phía sau một bước. Không biết lúc nào, người thừa kế mà Đàm lão gia tỉ mỉ bồi dưỡng đã đạt được kỳ vọng và yêu cầu của ông nội một cách rất hoàn mỹ, cũng làm cho những người khác lòng mang dã tâm bừng bừng sinh ra sợ hãi. Lần bắt cóc kia không có hủy diệt được anh, ngược lại đã khiến anh trở nên đáng sợ và xuất sắc hơn rất nhiều. Chú hai Đàm gia đến cùng vẫn là trưởng bối, thấy thái độ của Đàm Mặc như vậy tất nhiên trong lòng cảm thấy không vui. Chỉ là rất nhiều trưởng bối Đàm gia đã bị anh nắm đằng chuôi cho nên bây giờ dù anh có vô lễ tới mức nào, chú hai Đàm gia cũng chỉ thể hận đến nghiến răng nghiến lợi trong lòng, không thể làm gì được anh. So sánh ra, Đàm Minh Hiên là chú nhỏ lại thức thời hơn rất nhiều. Đàm Minh Hiên nhiệt tình đi tới, nói: "A Mặc, cháu mang em gái em trai tới đây ăn cơm à? Thế còn vị tiểu thư này là ai thế?" Đàm Mặc nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Tới đây không để ăn cơm thì tới làm cái gì?" Câu này khiến Đàm Minh Hiên bị nghẹn đành cười khan nói: "Hiếm khi thấy á, tại bình thường cháu sẽ không lãng phí thời gian vào mấy việc này, hôm nay đột nhiên nhìn thấy cháu đang ở chỗ này cho nên có chút tò mò thôi. Còn có Hân Cách với Tiểu Diệp, không phải hai cháu không thích ra ngoài à? Còn có vị tiểu thư này. . . hừm, có phải là tiểu thanh mai của A Mặc không?" Vốn chỉ là thăm dò, nhưng lúc bị Đàm Mặc nhìn qua Đàm Minh Hiên thấy sợ run cả người. Đúng là vị tiểu thanh mai kia rồi nếu không Đàm Mặc đã không có cái phản ứng này. Đàm Minh Hiên vô ý thức lùi lại một bước, hắn bị Đàm Mặc làm cho kinh hãi, đặc biệt là lúc hắn phát hiện lão gia tử vốn rất yêu thương hắn nhưng thực ra cũng không phải là yêu thương như vậy, Đàm Minh Hiên rất sáng suốt lựa chọn về phe Đàm Mặc, nhưng là một người Đàm gia, tất nhiên vẫn không nhịn được muốn đấu tranh cho mình thêm một chút lợi ích. Đàm Minh Hiên rụt lại, còn chú hai Đàm gia thì không. Hắn đẩy cậu em trai không có chí khí qua một bên, tùy ý nhìn Lâm Bảo Bảo một cái, cười nói: "Hiếm lắm mới thấy A Mặc ngồi ăn cơm với một cô gái, cháu không giới thiêu một chút cho chúng ta biết à?" Đàm Hân Cách chen miệng nói: "Chú hai, lời này của chú là không đúng rồi, chả lẽ cháu đây không phải nữ à? Đây là bạn của cháu, hôm nay cháu với bạn đi chơi, đặc biệt đến đây để thăm anh trai thôi." "Đúng vậy." Đàm Diệp ở một bên phụ họa.
Rõ ràng hai chị em không muốn để cho người của Đàm gia biết đến sự tồn tại của Lâm Bảo Bảo, thậm chí vô ý thức che giấu cho cô. Chú hai Đàm gia lập tức không vui, trừng hai chị em một cái, đang muốn tiếp tục tìm hiểu ở chỗ Đàm Mặc, Đàm Mặc đã không kiên nhẫn nói: "Không có việc gì thì bọn tôi đi, các người cứ tự nhiên." Chú hai Đàm gia bị thái độ không khách khí của anh làm nghẹn họng, trong nháy mắt giận tái mặt. Nhưng mà Đàm Mặc cũng không thèm nhìn hắn, mang theo ba người rời đi. Mãi đến khi bọn họ biến mất ở cửa chính, chú hai Đàm gia âm trầm, nói với Đàm Minh Hiên: "Em nhìn thái độ của nó chưa, xem cách nó đối xử với người lớn kìa? Hẳn là nên cho lão gia tử nhìn người mà ông bồi dưỡng thực ra cũng chẳng ra sao cả." Đàm Minh Hiên không quan tâm nói: "Anh hai nếu không phục thì cứ đi nói thẳng với ba." Chú hai Đàm gia hung hăng nguýt hắn một cái, cái đứa con riêng này đúng là vô dụng, may mà có lão gia tử yêu thương hắn, chứ không hắn ngay cả mấy đứa con nít cũng không bằng. Hắn nheo mắt lại, nhìn hướng ra cửa "Cô gái nhỏ ban nãy kia là người A Mặc thích à? A, đúng là người trẻ tuổi, chỉ biết nhìn vào tình cảm." Đàm Minh Hiên sao có thể không nghe hiểu ý của hắn, lập tức cười trên nỗi đau của người khác, không có ý tốt nói: "Anh hai à, không phải anh định làm cái gì đấy chứ? Tốt nhất là không nên nha, nếu không A Mặc sẽ xé xác anh đó nha~." Chú hai khinh thường liếc hắn một cái, xì một tiếng: không có tiền đồ. *** Sau khi rời khỏi nhà ăn, Đàm Mặc nhìn về phía ba người Lâm Bảo Bảo. Hai chị em Đàm Hân Cách vô ý thức ngẩng đầu ưỡn ngực, hồi hộp mà nghiêm túc, chỉ có mỗi Lâm Bảo Bảo vẫn rất tùy ý, cười nhìn anh. Đàm Mặc nói: "Chiều nay các em sẽ đi đâu chơi thế?" Lâm Bảo Bảo nói kế hoạch đi chơi cho anh nghe, buổi chiều bọn họ sẽ tới một số khu phố cổ để chụp kỷ niệm. Đàm Mặc nói: "Các em cứ đi chơi đi, tan tầm anh đi đón em." Lâm Bảo Bảo gật đầu, hai chị em Đàm Hân Cách vừa mừng rỡ vừa sầu lo, Đàm Hân Cách nhỏ giọng nói: "Anh trai, vừa rồi chú hai. . ." Đàm Mặc thản nhiên nói: "Các em cứ việc đi chơi, không cần để bọn họ ở trong lòng." Sau khi nghe xong, hai chị em mới thở phào. Chờ sau khi Đàm Mặc về công ty, ba người cũng tiếp tục việc mà bọn họ chưa làm xong. Nhưng mà so với buổi sáng vô tư đi chơi thì rõ ràng hai chị em Đàm Hân Cách có chút không vui, Lâm Bảo Bảo đoán có lẽ do vừa nãy gặp phải hai trưởng bối ở Đàm gia. Quả nhiên, hai chị em đều là người không thể nín nhịn được, khi Lâm Bảo Bảo hỏi một câu "Không vui à?", bọn họ liền phun hết ra. "Vừa rồi chú hai và chú nhỏ đều đã gặp chị rồi, mà quan trọng là chú nhỏ cũng biết chị rồi, phải làm sao bây giờ?" Đàm Hân Cách nhíu mày lại, "Nhất định bọn họ sẽ giở trò, Lâm Nhị Bảo, chị phải cẩn thận." Đàm Diệp cũng nghiêm túc nói: "Chị đừng có không tin, bọn họ cả bụng toàn ý xấu thôi, ngoại trừ ba tôi thì mấy người kia chả có ai tốt cả." Lâm Bảo Bảo nhìn bộ dáng nghiêm túc của hai chị em, nhịn không được ngứa tay xoa đầu bọn họ, cười nói: "Sao hai em lại nói trưởng bối của mình là người xấu thế này?" Cô cũng không tin Đàm thúc dạy bọn họ như vậy. "Vậy thì bọn họ cũng phải có dáng vẻ trưởng bối nên có mới được." Đàm Hân Cách không vui nói.
Đàm Diệp đẩy tay của cô ra, "Lâm Nhị Bảo, chị nghiêm túc chút đi." Sau đó lại nói: "Chị tôi nói đúng đấy, bọn họ chả có dáng vẻ trưởng bối tý nào hết, đã vậy thì tại sao bọn tôi lại phải tôn trọng họ? Trước đây bọn họ còn đối phó với ba tôi, mặc dù trước giờ ba không có nói nhưng mà chúng ta đều dùng mắt nhìn thấy được." Đàm Hân Cách nghiêm túc gật đầu, có thể thấy được hai chị em họ chả có tí tình cảm nào đối với nhà chính Đàm gia. Lâm Bảo Bảo biết hai chị em mặc dù rất khó chịu nhưng vẫn ủng hộ cô, nói: "Biết rồi, các em yên tâm đi, bọn họ xấu thật nhưng cũng đâu thể thật sự làm cái gì chứ? Trong mắt bọn họ thì chị có bao nhiêu giá trị lợi dụng." Tự mình biết mình, Lâm Bảo Bảo nhìn ra được,hai người trưởng bối Đàm gia kia thật ra cũng không quá để ý đến mình. Trong mắt bọn họ, cô chỉ là con gái của một nhà giàu mới nổi, chỉ vì mẹ cô may mắn là bạn tốt với Đàm Minh Bác cho nên mới quen biết người Đàm gia, một Lâm gia trong mắt con quái vật khổng lồ Đàm gia này, thực sự không là gì. Lâm gia và Đàm gia là hai thế giới, một ở trong nước, một ở nước ngoài, căn bản không thể xứng với nhau, coi như bây giờ Đàm Mặc có quan hệ yêu đương với cô, nhưng mà trong mắt mấy người chỉ toàn lợi ích thì chút tình cảm này có lẽ sẽ không thể kéo dài lâu, lại càng không cần phải nói sau lưng Đàm Mặc còn có ông nội - gia chủ Đàm gia, Đàm lão gia cũng sẽ không cho phép cháu trai mà mình coi trọng nhất tùy ý quyết định hôn sự và cuộc đời của anh. Vì để thay đổi tâm trạng của hai chị em, Lâm Bảo Bảo dẫn bọn họ đi tới một nơi. Không thể không nói, Lâm Bảo Bảo là người chơi cùng rất vui, nếu như cô nghiêm túc vui chơi, có rất ít người được cô mang theo vui chơi mà không thể dựng nổi tâm trạng, cả một buổi chiều, hai chị em Đàm Hân Cách chơi rất vui vẻ. Chờ lúc lái xe tới đón bọn họ trở về, hai chị em còn lưu luyến không rời. Lâm Bảo Bảo nháy mắt mấy cái với bọn họ, "Các em cứ về trước đi, hôm nào rảnh thì xách hành lý tới chỗ anh trai ở lại một hai đêm." Hai chị em Đàm Hân Cách đầu tiên là trừng to mắt, sau đó nhìn Đàm Mặc đang đứng cách đó không xa, anh tới đón Lâm Bảo Bảo, kích động gật đầu, đồng thời nghĩ quả nhiên bọn họ ủng hộ Lâm Nhị Bảo là đúng, chí ít đã ầm ĩ với Lâm Nhị Bảo nhiều năm như vậy, mọi người đều quen thuộc lẫn nhau, cũng có chút ăn ý, tương lai sau này Lâm Nhị Bảo gả vào nhà bọn họ dù sao cũng tốt hơn và thoải mái hơn so với một người phụ nữ xa lạ. Hai chị em vô cùng vui mừng rời đi, đồng thời cũng hẹn ngày mai sẽ lại đến chơi với cô. Lâm Bảo Bảo cười híp mắt gật đầu. Sau khi tiễn hai chị em, Lâm Bảo Bảo cũng vui sướng kéo tay Đàm Mặc, trở về nhà với anh, cười nói: "Em gái, em trai của anh cũng dễ dỗ quá đi, đúng là dễ ở chung hơn nhiều so với hai đứa em trai của em, quả nhiên Đàm thúc nuôi dưỡng thật tốt nha." Đàm Mặc sờ sờ gương mặt đỏ bừng của cô, mặt mày bất giác trở nên dịu dàng, nói: "Ba anh đúng là nuôi dưỡng rất tốt, em cũng coi như là được ba nuôi lớn mà." Cho nên cô cũng rất lương thiện. Lâm Bảo Bảo nghĩ nghĩ cảm thấy anh nói cũng đúng. Mặc dù thời gian cô ở Đàm gia cũng không nhiều, nhưng hàng năm đều được đưa tới Đàm gia, coi như cô sống ở Đàm gia từ năm đến bảy tuổi. Mấy ngày kế tiếp Lâm Bảo Bảo và hai chị em Đàm Hân Cách đi dạo khắp nơi trong thành phố. Bọn họ đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh, đồng thời cũng ăn rất nhiều đồ ăn lạ độc đáo tại đây, hoàn toàn tự do khiến hai chị em Đàm Hân Cách vẫn luôn bị quản thúc không hề muốn về nước. Ngày hôm đó, hai chị em Đàm Hân Cách lại đi chơi với Lâm Bảo Bảo. "Nhị Bảo, ngày kia bọn em phải về nước rồi, chị thì sao?" Đàm Hân Cách hỏi. "Trường chị khai giảng khá muộn, vẫn có thể ở lại chơi thêm hai ngày." Lâm Bảo Bảo cười híp mắt nói. Lời này khiến hai chị em ném qua ánh mắt hâm mộ, sau đó lại nghe được cô gái đáng ghét này nói: "Muốn được như chị à? Vậy nhanh thi đại học điểm tốt một chút là dễ dàng nha. Nhưng mà đáng tiếc, nghe nói thành tích của các em vẫn luôn không tốt nha. . ." Hai chị em trợn mắt nhìn cô Trong lúc bọn họ đang muốn dỗi, Lâm Nhị Bảo còn đang đắc ý, đột nhiên một chiếc xe dừng ở ven đường cạnh bọn họ, có mấy vệ sĩ mặc áo đen đi tới, nói với ba người: "Cửu thiếu gia, ngũ tiểu thư, Lâm tiểu thư, lão gia gọi tôi tới đón mọi người về nhà."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]