Chương trước
Chương sau
Lâm Bảo Bảo nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, thừa dịp anh không chú ý lại nhìn thêm một chút.
Mãi cho đến khi anh quay đầu nhìn qua, trên mặt không có cảm xúc gì, cô mới nhanh chóng xoay đầu đi, trong đầu vẫn là đang nghĩ tới một màn khóc của anh.
Cái ấn tượng này quá sâu sắc, đến mức cho đến giờ cô vẫn còn ngây ngốc.
Đàm Mặc mặc kệ cô đang suy nghĩ cái gì, anh thấy sắc trời dần dần tối liền đem cô đi ăn.
Anh chọn một nhà hàng cao cấp, người tới đây đa phần đều là tình nhân, bầu không khí trong nhà hàng rất tốt, có phát những ca khúc thư giãn nhẹ nhàng.
Lâm Bảo Bảo tràn đầy phấn khởi ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhà hàng nằm trong một tòa nhà cao tầng, nhìn xuyên qua cửa sổ cơ hồ có thể nhìn bao quát được toàn bộ cảnh đêm ở thành phố, loại trải nghiệm này rất khó có được.
"Ăn nhiều một chút đi, em lại gầy rồi." Đàm Mặc gắp thức ăn cho cô.
Lâm Bảo Bảo thu tầm mắt lại, đôi mắt sáng ngời, cười nói: "Chỉ mới mấy ngày không gặp, sao anh lại cảm thấy em gầy? Lần trước đi du lịch về, bà ngoại còn bảo em béo ra một vòng đấy."
Đàm đại thiếu gia vừa bóc vỏ tôm cô cho cô vừa nói: "Ban nãy ôm em phát hiện ra em gầy đi một chút."
Lâm Bảo Bảo: ". . . Em giảm cân!"
Đàm Mặc đưa mắt cô từ đầu tới ngực, bởi vì cô đang ngồi nên không nhìn được từ ngực trở xuống, nhưng. . .
"Đừng giảm nữa, không thì thịt nơi này cũng hết đó."
Lâm Bảo Bảo chú ý tới ánh mắt của anh, lập tức giận dữ, "Anh hiểu cái beep*, em đây là bình thường! Hay là anh thấy mỹ nhân con lai có bộ ngực sóng sánh nên xem thường e à?"
(Đoạn này tác giả để là "Anh hiểu cái chim" mình thấy hơi buồn cười nên chuyển là Beep - BLT)
"Không để ý, không biết." Đàm đại thiếu ngay thẳng nói.
Quỷ mới ngay thẳng, Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa bị anh chọc giận tức phì thành con cá nóc.
Cuối cùng vẫn là Đàm đại thiếu nghiêm trang dụ dỗ nói: "Em yên tâm, anh không chê em, chỉ là anh muốn nuôi em béo một chút."
Lâm Bảo Bảo hừ hừ, tức giận ăn thức ăn anh gắp tới.
Bị ánh nháo như thế, Lâm Bảo Bảo suýt nữa đã ăn quá no, sau đó lại bị anh kéo đi tản bộ.
Đèn hoa mới lên, người đi đường xung quanh đều là những gương mặt lạ lẫm, phảng phất như toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ là quen thuộc lẫn nhau, Lâm Bảo Bảo kéo tay anh vô ý thức đi sát anh, và nhìn bốn phía.
"Aizzz, trước mười giờ tối, em còn phải về khách sạn đấy." Lâm Bảo Bảo nói với anh, "Anh thì sao? Đêm nay anh ở chỗ nào?"
"Ở khách sạn với em." Đàm Mặc không chút do dự nói.
Lâm Bảo Bảo biết như vậy, trong lòng rất vui mừng, không có làm loạn trên quãng đường đi dạo, chỉ giống như một đôi tình nhân bình thường, làm một chút chuyện không có ý nghĩa để hao mòn thời gian bên nhau, không hề cảm thấy tẻ nhạt vô vị chút nào.
Đến khoảng chín giờ, Đàm Mặc đưa cô tới một nơi của tư nhân.
Bọn họ vừa ngồi xuống liền thấy một người toàn thân vũ trang đẩy cửa tiến vào.
Ánh đèn trong phòng mờ nhạt mập mờ, người tới lại ăn mặc che phủ kín mít giữa mùa hè, nhìn không khác gì một tên biến thái, trong lúc nhất thời Lâm Bảo Bảo không hiểu cái tình huống này là như thế nào.
Mãi đến khi người kia ngồi xuống đối diện bọn họ, cởi mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, Lâm Bảo Bảo giật mình trừng to mắt, "Walker?"
Minh tinh quốc tế —— Bradley Walker gật đầu với cô, phàn nàn nói: "Đàm thiếu, cậu không nên hẹn tôi ở cái nơi như này chứ, muốn hẹn tôi thì tới chung cư tư nhân của tôi không phải tốt hơn sao?"
Đàm Mặc thản nhiên nói: "Quá xa, không muốn đi."

Ánh mắt của Bradley Walker rơi xuống trên người Lâm Bảo Bảo, cười lạnh một tiếng, "Kỳ thật là cậu không muốn để bạn gái đi chứ gì?"
Đàm Mặc kệ hắn nói như thế nào vẫn bất vi sở động.
Bradley Walker thả lỏng thân thể dựa vào ghế sô pha, trêu chọc nói: "Khó được a, không nghĩ tới cậu lại hẹn tôi, nghe nói ngày mai Đàm gia các cậu mời rất nhiều người trẻ tuổi tới trường đua ngựa, cậu không đi à?"
Đàm Mặc liếc hắn một cái, "Anh cứ nói thẳng đi?"
"Cậu không đi thì em gái tôi làm sao bây giờ?"
Đàm Mặc không nói chuyện.
Lâm Bảo Bảo thấy bộ dáng hai người có vẻ rất quen thuộc, trong lòng cảm thấy buồn bực, lần trước ở trên đảo hai người này rõ ràng là bộ dạng mới quen nhau, còn rất lạ lẫm, làm sao mà chỉ một thời gian ngắn không gặp lại quen thuộc như bạn lâu năm thế này?
Có thể là cảm nhận được sự nghi ngờ của cô, Bradley Walker cười một cái thật tươi với cô, "Lâm tiểu thư không cần cảm thấy lạ, tôi và Đàm thiếu coi là hận không thể gặp nhau sớm hơn, đáng tiếc lúc ở trên đảo không quen với cậu ấy, nếu không thì đã có thể đến ăn chực của mọi người rồi."
Lâm Bảo Bảo cười cười, không nói gì.
Lúc nhân viên phục vụ bưng rượu đi vào, Bradley Walker chia ba cốc rượu cho mọi người, cốc màu hồng phấn cho Lâm Bảo Bảo, hai cốc có màu xanh thẫm ánh lên ánh sáng tím kỳ dị là của hai chàng trai.
Hai người đàn ông nâng cốc rượu lên cụng ly rồi uống.
Lâm Bảo Bảo cũng tò mò bưng lên uống một ngụm, lúc đầu có chút ngọt, sau thì lại khá cay, khiến cô đỏ mặt trong nháy mắt.
Đàm Mặc sờ mặt cô, thấy cô thích nên cũng không có ngăn cản.
Sau khi hai người đàn ông uống vài chén rượu, Bradley Walker mới dừng lại, nói: "Không thể uống nữa, nếu tôi mà say rồi nói năng linh tinh thì đúng khổ.."
Hắn là người của công chúng, gần đây lại còn đang quay một bộ phim, nếu mà uống say ở đây rồi gây chuyện sẽ đem lại phiền phức lớn.
Sau khi uống rượu xong, Bradley Walker liền đứng dậy rời đi, nói với bọn họ: "Đàm thiếu, lần sau lại mời cậu uống rượu tiếp. Lâm tiểu thư, rảnh thì mời cô tới trang viên tư nhân của tôi chơi nhé."
Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng.
Sau khi hắn rời đi, Đàm Mặc cũng mang cô rời khỏi đây luôn, Lâm Bảo Bảo buồn bực hỏi anh, "Các anh nãy chơi trò gì bí mật à?? Chẳng lẽ lại chỉ đơn thuần uống rượu?"
Đàm Mặc thấy chân cô có chút lảo đảo, hiểu rõ cốc rượu kia đã gây ra tác dụng này, đỡ cô nói: "Hắn là anh họ của tiểu thư Walker, hôm nay gọi hắn là để nói cho hắn biết quyết định của anh, hắn sẽ tự nói với tiểu thư Walker."
"Thật á? Hắn có thể ra mặt thay gia tộc Walker à?" Lâm Bảo Bảo tò mò hỏi.
"Không thể, ít nhất hắn có thể làm ảnh hưởng đến quyết định của tiểu thư Walker." Đàm Mặc thân mật hôn cô một cái, "Cũng để cho em biết quyết định của anh, trước giờ tiểu thư Walker chưa bao giờ có thể ảnh hưởng tới chúng ta."
Lâm Bảo Bảo a một tiếng, nhìn anh nói: "Không có tiểu thư Walker, nói không chừng lại sẽ có một tiểu thư khác nữa."
Câu trả lời của Đàm Mặc dành cho cô là, giữ chặt cô dưới ánh đèn đường, sau đó cho cô một nụ hôn dài ngạt cả thở.
Cô mơ mơ màng màng bị anh kéo lên một chiếc xe dừng ở ven đường, Đàm Mặc mở cửa xe, dìu cô bước lên, chỉ thấy Doãn thư ký đang ngồi ở vị trí lái quay đầu cười một cái với cô.
Lâm Bảo Bảo: "..." Vừa rồi cô ấy không thấy được gì đúng không?
Đàm đại thiếu không có chút xấu hổ nào sai Doãn thư ký đưa bọn họ đến khách sạn.
Sau khi tới khách sạn mà Lâm Bảo Bảo và mọi người ở lại, lúc bọn họ xuống xe Doãn thư ký nói: "Boss, ngày mai mười giờ còn có một cái hội nghị quan trọng, anh đừng quên đấy."
Đàm Mặc ừ một tiếng, lôi kéo Lâm Bảo Bảo xuống xe.
Hai người trở lại phòng của Lâm Bảo Bảo, nhìn bộ dáng mơ hồ của cô, Đàm Mặc bèn đi lấy một cái áo choàng tắm, đưa cho cô rồi đẩy cô vào phòng vệ sinh, xả nước, cởi quần áo và sau đó tắm cho cô.
Lúc nước xả vào trên người, Lâm Bảo Bảo run một cái, rốt cục tỉnh táo, toàn thân muốn bốc cháy, "Anh, anh mau ra ngoài, em tự tắm được."
Anh nhìn cô một chút, phát hiện quả thật cô có thể tự mình tắm, liền không từ chối đứng dậy đi ra ngoài.

Tắm xong đầu óc Lâm Bảo Bảo tỉnh táo hơn rất nhiều.
Chờ lúc Đàm Mặc vào đi tắm, Lâm Bảo Bảo ngồi yên ở trên giường một lát, ma men trong người lại dâng lên, cô ngã xuống giường mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng mở điều hoà nhưng cô vẫn cảm thấy nóng, lúc đang định cầm điều khiển điều hoà để hạ thấp nhiệt độ thì có một cánh tay ôm cô vào trong ngực.
Ngực của người này còn thoải mái hơn so với điều hoà, Lâm Bảo Bảo quấn lên người anh, thò tay vào trong vạt áo vuốt vuốt cơ thể lạnh như ngọc, chân tay cô bám hết lên người anh mới có cảm giác dễ chịu, lúc này mới ngủ thật say.
Quả nhiên mùa hè ôm người đàn ông này đúng là thoải mái hơn, cô nghĩ thầm trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ.
Đàm Mặc nằm ngửa ở đó, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngọc, là nam nhân bình thường chắc chắn nổi lên phản ứng.
Nhưng mà. . . Cúi đầu nhìn cô đang ngủ say sưa anh chỉ có thể yên lặng đè xuống xúc động trong lòng, kéo ôm chặt cô vào trong ngực, ép mình chìm vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau, Đàm Mặc xuất hiện trước mặt sinh viên đại học Nam Thành, đưa Lâm Bảo Bảo đưa đến hội trường rồi mới rời đi.
Một đám sinh viên đại học Nam Thành nhìn ngó Đàm đại thiếu rời đi, lại nhìn Lâm Bảo Bảo, nhịn không được hú lên.
Thừa dịp người không có nhiều, Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên mỗi người nắm một cánh tay Lâm Bảo Bảo, cười hỏi: "Hôm qua cậu hẹn hò đâu thế? Nghe nói khi cậu trở về uống say mèm, phải để Đàm đại thiếu đưa về."
"Mình cũng chỉ uống một cốc rượu, ai biết rượu kia nặng vậy." Lâm Bảo Bảo nhún vai.
Cô cũng được coi là có tửu lượng tốt nhưng nào biết được cốc rượu Bradley gọi là nặng như vậy.
Thấy mặt cô thản nhiên, hai cô gái phát hiện mình nghĩ nhiều rồi, hai người cười hắc hắc, không hỏi thêm gì nữa.
Một ngày trôi qua rất nhanh, bốn giờ kết thúc hội thảo, lúc bọn họ ra ngoài đã thấy thấy Đàm Mặc đợi ở đó.
Lâm Bảo Bảo tạm biệt mọi người dưới ánh mắt hâm hộ và trêu chọc của bạn học, chạy tới bên cạnh Đàm Mặc.
** **
Đàm Diệp và Đàm Hân Cách đứng ở trường đua ngựa, nhìn một đám thanh niên đứng đó, bầu không khí rất náo nhiệt.
Bọn họ nhìn tới nhìn lui, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người một cô gái đang thất thần cưỡi trên một con ngựa màu trắng, cô gái kia là con lai, rất xinh đẹp, ở bên trong nhóm đám thiếu gia tiểu thư con nhà giàu này cũng khó có thể che giấu được vẻ đẹp của cô ta.
Đàm Hân Cách mơ hồ suy đoán được mục đích của đua ngựa lần này, trong lòng có chút phức tạp.
"Chị, tiểu thư gia tộc Walker thật xinh đẹp, nghe nói có một phần tư huyết thống của người Hoa, nhưng nhìn kỹ thấy thật ra cô ấy cũng rất giống người Hoa." Đàm Diệp nói, người hoặc vật đẹp đều sẽ khiến người ta nhìn thêm vài lần.
Trong lòng Đàm Hân Cách buồn bực vô cùng, giọng không tốt nói: "Xinh đẹp, hay là con gái nước ngoài thế nào đi nữa anh trai cũng sẽ không thích cô ta."
"Cái gì?" Đàm Diệp giật mình nhìn cô.
Đàm Hân Cách hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Trở lại khu nghỉ ngơi của trường đua ngựa, nhìn thấy Đàm Minh Bác đang ngồi nói chuyện với một số người đàn ông trung niên, cô chần chừ, nhưng cũng không có tới quấy rầy.
Tuy nói lần này tới đa số là thành niên nhưng sau này nghe nói Đàm Minh Bác - con trai trưởng của Đàm lão gia cũng tới, cũng có thêm nhiều người cùng tuổi và thân phận tới đây.
Đàm Diệp không hợp nổi với đám người kia, đành phải đi theo chị, kỳ quái hỏi: "Chị, sao phải tức giận làm gì? Với cả tại sao chị bảo anh trai sẽ không thích cô ta?"
Đàm Hân Cách mím môi, thấy dáng vẻ hoàn toàn không biết gì của em trai liền kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói suy đoán của mình cho hắn.
Sắc mặt Đàm Diệp thay đổi, sau đó nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên, Lâm Nhị Bảo và anh trai là không thể nào?"
"Có lẽ vậy."
Hai chị em trầm mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.