Lâm Bảo Bảo bị anh lôi ra khỏi cửa, nhét vào bên trong một chiếc xe thể thao, cả khuôn mặt đều ngây ngốc như trong mộng.
Cho đến khi xe cách biệt thự được một đoạn, cô mới nhìn sang anh.
Cách mà Đàm đại thiếu gia làm đối với mẹ cô thực sự dứt khoát cùng lưu loát, làm cho cô không khỏi thán phục.
Chẳng qua, cô vẫn có chút không vui nói: “Vì sao mà chúng ta phải đi mà không là bà ấy đi?" Nơi đó không phải chỗ của mẹ cô, vậy mà bọn họ lại đi, thực sự không có chút mặt mũi nào.
"Em muốn cùng bà ấy ở chung một chỗ?" Đàm Mặc nghiêng đầu hỏi.
Lâm Bảo Bảo thành thật mà lắc đầu, cô không muốn ở cùng một chỗ với mẹ của mình, người lúc nào cũng tự cho mình là đúng, chứ thực sự bà ấy rất khó gần, nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối, dường như nếu không dựa vào ai liền không sống nổi, nhưng trên thực tế bản chất của bà ấy lại rất cứng cáp.
Người phụ nữ như vậy, sống luôn luôn thoải mái, không ai có thể giữ được bà, mang đến cho bà sự rối loạn, kể cả là bố mẹ, đàn ông, con gái, bà đều sống rất thoải mái không hề bị ràng buộc, để cho người ta cảm thấy hâm mộ.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc, làm cho người ta thấy chán ghét.
Xe chạy một mạch đến khách sạn có suối nước nóng nổi tiếng nhất trên đảo.
Bọn họ vừa xuống xe, liền gặp được nhóm Lâu Linh đã đợi trước ở đó, Bùi Tầm Huyên đứng ngay dưới bóng cây, quơ quơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116934/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.