Hải thượng sinh minh nguyệt.
Thiên nhai cộng thử thì.
Dịch thơ:
Đại dương trăng sáng chiếu
Lung Linh cả chân trời.
Lâm Bảo Bảo ngồi bên trên phiến đá ngầm, nghe tiếng gió biển thủy triều nhẹ nhàng, nhìn ánh trăng trên mặt biển, đột nhiên nhớ tới câu thơ này.
Trầm tư một lát, suy nghĩ của cô lại trở lên trống không, cả người ngơ ngẩn.
Cho đến khi một bàn tay để trên đầu của cô xoa xoa, đem mái tóc về cơ bản đã bị gió biển thổi cho rối tung lên, xoa một lúc lại càng thêm rối, cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn người đàn ông không an phận, ngữ khí có chút không tốt:" Anh làm cái gì đấy? Đừng xoa nữa, làm cho em có giống với bà điên không."
“Không điên, rất đẹp.” Đàm Mặc nói, như là đang an ủi cô,"đẹp một cách lộn xộn."
Lâm Bảo Bảo: “……”
Lâm Bảo Bảo bị sự an ủi thiếu nghiêm túc của Đàm Mặc làm cho bốc hỏa, sau đó cuối cùng nhịn không được mà bật cười.
Thấy cô cười, ánh mắt của Đàm Mặc cũng trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, ôm cô từ trên đá ngầm xuống, nói: " Chúng ta đi dạo một chút."
"Lại đi? Em mệt, không muốn đi…."
Cô cong môi reo lên, cô không thể so được với người đàn ông có sức lực lớn, chứ không phải do cô lười, không bằng anh trực tiếp khiêng cô, hoặc cõng cô đi.
Hai người đi trên bãi cát, sóng biển theo từng đợt chồng chất mà đến, đập vào chân của họ, gió biển cũng từ từ thổi đến, toàn bộ đảo vừa dịu dàng vừa yên tĩnh.
Lâm Bảo Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116933/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.