Ngày nghỉ mùng một tháng năm không được lâu lắm, dù sao thì Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy qua thật nhanh.
Cứ như là chỉ cần ở cùng với Đàm Mặc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong thời gian này, Lâm Bảo Bảo lại thấy Doãn thư ký tới thêm một lần, dù lần này vẫn là đưa đồ gì đó, nhưng mà so với hai lần trước thì thái độ lần này của cô ta thay đổi rất nhiều.
Doãn thư ký không hổ là thư ký chuyên nghiệp, rất có kinh nghiệm, báo cáo ngắn gọn nhanh chóng rồi để đồ xuống và rời đi luôn.
Toàn bộ quá trình Lâm Bảo Bảo vẫn ngồi một bên lắng nghe, đối với việc Đàm Mặc không né tránh hành vi của cô, coi như Doãn thư ký đã rất cố khắc chế hành vi của mình nhưng cũng không nhịn được nhìn qua hai lần.
Chờ sau khi Doãn thư ký rời đi Đàm Mặc lại giống như người không có việc gì để làm lại tiếp tục mang cô đi chơi.
Lâm Bảo Bảo nghe ra được vài ý từ báo cáo của Doãn thư ký, nhìn anh muốn nói lại thôi.
Đàm Mặc nói: "Em không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu."
Lâm Bảo Bảo a một tiếng, vuốt mái tóc nói: "chuyện của Đàm gia em cũng không biết nhiều. Mặc dù ở trong mắt người bình thường thì cha em cũng được coi người đàn ông thành công, nhưng em biết là không thể so với Đàm gia. . . Sau này mặc kệ em muốn làm cái gì có lẽ ông cũng không bắt buộc em phải đi làm, cũng sẽ không phải thừa kế gia nghiệp của Lâm gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116929/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.