Ngày mùng ba tháng giêng, sau khi cùng bà ngoại ăn cơm xong, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc rời khỏi thị trấn nhỏ này.
Bà ngoại đứng ở cửa nhìn bọn họ lên xe, cho đến đi biến mất ở cuối con đường, vẫn chưa rời khỏi chỗ đó.
Đàm Mặc đưa cô đến sân bay ở trên huyện, tự mình đưa cô đến khu đăng ký.
Lâm Bảo Bảo hỏi anh, "mấy giờ thì anh bay? Còn không mau đi đi? Không cần phải tiễn em đâu, chỉ là bay trong nước thôi mà, nhanh lắm."
Đàm Mặc đưa ly trà sữa nóng trong tay cho cô, nói: "thời gian bay của anh cũng không gấp, buổi tối anh mới bay cơ, cứ đưa em đi trước đã. Sao nào, em không muốn anh tiễn em à?"
Lâm Bảo Bảo nâng cốc trà sữa lên uống một ngụm lớn, phồng má nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: " Thực ra không muốn để cho anh tiễn."
"Vì sao?" ánh mắt nguy hiểm của Đàm Mặc nheo lại.
Lâm Bảo Bảo quay đầu, nhỏ giọng nói: “qua năm mới, rất nhanh em phải quay lại trường khai giảng, anh cũng ở nước ngoài điều trị, không biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau nữa."
Nói xong, cô dùng bàn chân nho nhỏ của mình đá vào hánh lý, trong lòng không hiểu sai có chút khó chịu.
Từ trước đến giờ cô không có như thế, nhưng từ khi Đàm Mặc ngày nào cũng ở bên cạnh cô, chiều cô đến mức hư mất rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, hoá ra mình cũng muốn có một người đồng hành cùng mình.
Trước đây cô vẫn cho rằng, vận mệnh của của cô là làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116918/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.