Lâm Bảo Bảo mặt không đổi sắc đi xuống lầu, tìm được Đàm Mặc đang ngồi trong sân Lưu gia uống trà.
Ngồi bên cạnh Đàm Mặc là một ông lão, chính là ông nội của Lưu Lệ Nhã, ông nhiệt tình mời Đàm Mặc thử trà Sao Thổ do ông ta pha, và không ngừng hỏi cảm nhận của anh.
Đàm Mặc hoàn toàn ngay thẳng như trước đây nói, “Có mùi đất.”
Thế mà ông nội Lưu gia lại vô cùng vui vẻ nói: “Thế là đúng rồi, trà của chúng ta đúng là có hương vị đấy, có mùi của đất. Trà này là do nhà ta tự trồng được ở phía sau núi, cũng không cần chăm sóc kĩ lưỡng gì cả, cứ để cho nó tự lớn giống hoa dại cỏ dại vậy, đợi đến mùa mang theo bao dắt ở thắt lưng đi hái về, sau đó lại dùng phương pháp đặc biệt của nhà chúng ta xào khối đất ở đấy......”
Ông nội Lưu gia lảm nhảm nói không ngừng, khuôn mặt của Đàm Mặc không đổi sắc ngồi nghe.
Ở trước mặt người xa lạ anh luôn không để lộ biểu cảm gì, lộ ra vẻ bất cận nhân tình*.
(*gg sama giải nghĩa cụm từ này là không gần, không theo lẽ thường tình của con người - BLT)
Nhưng vẫn không mất lễ phép cùng kiên nhẫn, vô cùng mâu thuẫn, rất dễ khiến cho người ta không để ý tới nguy hiểm anh giấu trong người.
Đàm Mặc nhìn thấy Lâm Bảo Bảo đang đi từ trên lầu xuống, anh cũng phát hiện sắc mặt của cô rất không tốt.
Thế là Đàm Mặc đứng lên, nói với ông nội Lưu gia: “Cháu phải đi đây, cảm ơn trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116917/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.