Lâm Bảo Bảo cảm thấy buồn cười vì lời nói tự cho là đúng của anh.
“Làm sao mà anh biết?”
“Tất nhiên là anh biết.” Đàm đại thiếu gia hiếm khi nhắc đến tình cảm trước đây của bọn họ, ngay thẳng nói, “từ nhỏ chúng ta đã quen nhau, lại cùng nhau lớn lên, mặc dù có ba năm chia xa, nhưng bây giờ anh đã quay trở lại, chứng minh rằng chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Lâm Bảo Bảo hé miệng cười, cô phát hiện rằng mình không có ghét lời mà anh vừa nói.
Sau đó cô cố ý nói: “nếu như lần này anh không đột nhiên trở về thì sao?”
Nếu như Đàm Mặc không bị bắt bóc, tinh thần anh có chút bất thường, sẽ không có xúc động mà chạy về nước tìm cô...... Anh không phải vẫn là Đàm đại thiếu gia cao ngạo mà cũng đầy thận trọng hay sao? Và ngoài mặt cũng sẽ chẳng bao giờ đoái hoài gì đến cô.
Đàm Mặc cẩn thận hồi tưởng lại sự việc năm mình mười bảy tuổi, phát hiện sự việc năm đó đã quá xa xôi, anh không nhớ nổi lúc đó mình đã làm gì.
Nhưng có một loại tình cảm, cho dù có là kiếp sau, anh cũng sẽ không quên.
“Nếu như lần này anh chưa trở về, về sau anh nhất định sẽ trở về.”
Anh đem cái cằm nhẹ nhàng cọ xát trên đỉnh đầu của cô, chậm rãi nói: “bất kể là 20 tuổi, hai mươi lăm tuổi, ba mươi tuổi...... Anh nhất định sẽ trở về tìm em, đến lúc đó anh sẽ càng trưởng thành hơn, có thể giải quyết những việc mà khi còn nhỏ chưa biết hướng giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116906/chuong-29.html