Bọn họ ăn khuya đến 3 giờ mới ngừng.
Sau khi tạm biệt Lâu Linh và Lâu Điện, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc yên lặng đi chậm chậm trên đường phố, mặc dù đèn đường vẫn sáng như cũ, người đi đường lại trở nên thưa thớt, sự ồn ào náo nhiệt lúc nửa đêm đã không còn.
Rạng sáng nhiệt độ không khí càng lạnh hơn.
Lâm Bảo Bảo đem hai tay nhét vào trong túi áo lông, vẫn cảm thấy từng cơn rét run.
Cho đến khi Đàm Mặc đem khăn quàng cổ trên của anh cởi ra, quàng lên cổ của cô.
Anh quàng vài vòng, cơ hồ đem nửa gương mặt của cô đều che khuất, Lâm Bảo Bảo không thể không đưa tay kéo xuống một chút, bên trên khăn quàng cổ, cô ngửi được mùi hương trên cơ thể của anh, mang theo một chút hơi ấm, cùng một loại hương vị không thể nói rõ.
Không biết từ lúc nào, cô đã nhớ kĩ mùi hương của anh.
“Về nhà đi.” Đàm Mặc kéo tay của cô nói, anh còn nhớ rõ bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt của cô, cô cần phải được nghỉ ngơi thật tốt.
Anh có thể cùng cô đi lang thang đến 3h sáng, cũng như nhìn bộ dạng vui vẻ của cô khi gặp Lâu Linh.
Chỉ cần là việc có thể khiến cô vui vẻ, anh rất ít khi từ chối.
Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng.
Lúc về đến nhà, đã xấp xỉ bốn giờ sáng.
Lâm Bảo Bảo đi tắm nước nóng, làm cho cơ thể của mình ấm áp hơn sau đó mới trèo lên giường, bên cạnh còn có một ly nước đường đỏ mà Đàm Mặc vừa pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116905/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.