Vào buổi chiều, Bùi Tầm Huyên gọi điện thoại tới hỏi cô đi đâu, khi nào thì về ký túc xá, giúp cô nàng mua bữa tối.
Thời tiết rất lạnh, Bùi Tầm Huyên lười không muốn ra ngoài.
Lâm Bảo Bảo nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh, mơ hồ nói: “tối nay mình ở lại nhà bạn, có lẽ là sau Tết Nguyên Đán mới trở về trường.”
Bùi Tầm Huyên nhạy bén hỏi: “bạn hả? Là nam hay nữ thế? Nếu như là nam, vậy chúc vui vẻ nha, mình là cẩu độc thân tự chơi một mình đây.”
Lâm Bảo Bảo: “...... Là bạn mình.”
Thực ra cô muốn nói là bạn bè bình thường, nhưng nhìn ánh mắt của Đàm đại thiếu gia cuối cùng cô vẫn là không dám nói.
Đợi cô cúp điện thoại, ánh mắt của Lâm Bảo Bảo lại nhìn về phía Đàm Mặc.
Đàm Mặc im lặng ngồi ở đó, tư thế ngồi tùy ý nhưng vẫn lộ ra vẻ đoan chính ưu nhã, kể cả khi ở nhà vào lúc buông lỏng nhất vẫn có dáng vẻ như vậy, giáo dưỡng của Đàm gia đã thấm sâu trong xương anh lúc nào cũng duy trì dáng vẻ tốt đẹp.
Lâm Bảo Bảo nhịn không được lại bắt đầu quan sát anh.
Trên thực tế, cô rất nghi ngờ đối với việc anh khẳng định sẽ nhanh khỏi bệnh. Nhưng mà, dù nhìn thế nào đi nữa thì cô cũng thấy trạng thái bây giờ của Đàm Mặc , đúng thực là so với hồi tháng chín tốt hơn rất nhiều, nhìn càng giống như một người bình thường hơn là bệnh nhân tâm thần.
Nhưng ánh mắt của người bình thường sẽ không giống như ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116901/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.