Lâm Bảo Bảo phải cắt đất bồi thường bảo đảm một lúc lâu mới khiến Đàm đại thiếu gia hài lòng, chịu thả cô xuống xe.
Cửa sổ xe trượt xuống, Đàm Mặc ngồi ở trong xe nhìn cô, ánh mắt thâm thúy không một gợn sóng.
Lâm Bảo Bảo xách hành lý, rất muốn làm như không thấy, nhưng nghĩ nghĩ vẫn đi về bên cạnh xe, cúi người, đối mặt với người ngồi ở trong xe nghiêm túc nói: “Đàm Mặc, chữa bệnh cho thật tốt, chờ anh tốt hơn..... Anh có thể tới tìm tôi.”
Hai mắt của Đàm Mặc có một tia sáng lướt qua, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy có chút cứng ngắc, “được.”
Mặc dù nụ cười này thực sự không được coi dễ nhìn, nhưng nụ cười cũng này cũng là lần đầu tiên Đàm Mặc cười kể từ khi gặp lại vào ba năm sau.
Lâm Bảo Bảo chân thành chấp nhận nó, cũng không nhịn được hé miệng nở nụ cười theo.
Thực ra cô cảm thấy Đàm Mặc bị bệnh rất tốt, ít nhất bọn họ không còn đối đầu nhau gay gắt giống thời thiếu niên. Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày có thể ngồi nói chuyện với Đàm Mặc yên bình như thế, nếu như anh ấy không ép buộc cô còn tốt hơn nữa.
So với trở thành tình nhân hay vợ chồng, thực ra Lâm Bảo Bảo càng hy vọng trở thành bạn bè với anh.
Khi tình cảm giữa một đôi tình nhân hay vợ chồng mà nhạt đi, sẽ tổn thương lẫn nhau, còn giữa bạn bè thì sẽ có nhiều thông cảm với nhau hơn.
Rõ ràng bọn họ lớn lên cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116900/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.